Tin tức truyền đến cùng ngày, vì Tiêu gia tuy cố kỵ hoàng gia nên vẫn chưa chúc mừng, nhưng trong phủ trên dưới ai cũng đều tươi cười rạng rỡ.
Yến Thu Xu chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là chuyện tốt.
Mãi cho đến khi truyền đến tin tức Tiêu phu nhân sinh bệnh.
Trước đây tuy rằng thân thể Tiêu phu nhân không tốt, nhưng vẫn còn xem như là bình thường, đột nhiên người ngã xuống giường, Yến Thu Xu cũng bị hù tới nơi.
Nàng vừa nghe tin liền đi thăm, trong lòng đầy nghi hoặc.
Rõ ràng ngày hôm qua Tiêu phu nhân nghe nói Tam hoàng tử xảy ra chuyện còn rất vui vẻ, cơm chiều bình thường chỉ ăn nửa bát như mọi hôm, lần này cũng ăn thêm kha khá, sao đột nhiên lại đổ bệnh rồi?
Khi nàng đến sân, vốn tưởng rằng nhiều nhất là đi gặp mặt một lát, hoặc là ở bên ngoài chờ, cuối cùng bị cho biết gặp người không tiện.
Nhưng không nghĩ tới Tiêu phu nhân trực tiếp cho người đưa vào.
Vừa thấy, Yến Thu Xu liền ngốc.
Khác với bà lão yếu ớt trong tưởng tượng của nàng, đôi mắt Tiêu phu nhân sáng hơn bình thường rất nhiều!
Thật ra thì Yến Thu Xu và bà cũng không thường xuyên gặp nhau, nhưng cứ vài ngày lại gặp nhau một lần, Tiêu phu nhân đã khỏe hơn một chút, nàng cũng nhìn ra được, nhưng không nghĩ tới lần này sinh bệnh, ngược lại mặt bà lại rạng rỡ hơn rất nhiều.
Đại phu đang bắt mạch cho bà, bởi vậy khi Yến Thu Xu đi vào, cũng im lặng.
Mãi cho đến khi đại phu thu tay về, mới nói: “Tiêu phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là thời tiết trở lạnh, hiện tại trong lòng suy nghĩ nhiều quá, sau này cũng đừng vui quá mà hóa buồn!"
Tạ Thanh Vận tiếp đón đại phu ra ngoài nói chuyện.
Tiêu phu nhân mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía Yến Thu Xu, đôi môi mím chặt có chút nới lỏng: “A Xu tới, mau ngồi xuống.”
Bà bị bệnh, dù sao thì tinh thần vẫn không phấn chấn, âm thanh cũng uể oải rất nhiều.
Yến Thu Xu ngoan ngoãn ngồi xuống, quan tâm nói: “Bá mẫu có đói bụng không? Con mang theo một ít điểm tâm qua đây.”
Tiêu phu nhân lắc đầu: “Không đói bụng, ta cũng không sao cả, chỉ là hôm qua rất vui vẻ.”
Rất vui vẻ?
Vì Tam hoàng tử xảy ra chuyện, Đông Đông không cần đi làm thư đồng, Tiêu phu nhân có thể vui vẻ như vậy luôn sao? Quá coi trọng cháu trai rồi.
Chỉ là Yến Thu Xu Luôn cảm thấy logic này có chút không hợp lý, chẳng qua ngoài miệng nàng vẫn nói: “Vậy thì tốt, khi nào bá mẫu muốn ăn, cứ nhờ người nói cho con biết một tiếng, sẽ làm đồ ăn đưa tới cho người ngay.”
Tiêu phu nhân hình như hơi dao động, tự hỏi một chút, nói: “Ta muốn ăn điểm tâm có chút mùi vị, trong miệng bây giờ, quá nhạt…”
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu phu nhân chủ động muốn ăn cái gì đó!
Tạ Thanh Vận vừa nói chuyện với đại phu ở bên ngoài xong bước vào, nghe thấy lời này, vui mừng ra mặt, vỗ tay cười nói: “Tốt quá, vậy con dâu này sẽ làm gà xé sợi cay, món này ăn rất ngon!"
Tiêu phu nhân hơi suy nghĩ, gật gật đầu: “Được.”
Yến Thu Xu hưng phấn đứng dậy: “Để ta làm đi! Hôm nay ta vẫn chưa động thủ đâu!”
Lão bản yêu cầu, nàng nhất định phải thỏa mãn mới được!
Tạ Thanh Vận đè nàng lại, cười nói: “Cần gì đến ngươi? Ngưoi chỉ cần giao cho đầu bếp ở nhà, bọn họ đều sẽ làm, lại nói thời tiết trở lạnh, cô nương không được chạm vào nước.”
Yến Thu Xu lúng túng, muốn giãy giụa một chút, nhưng Tạ Thanh Vận trực tiếp yêu cầu ma ma đi phân phó người ở phòng bếp làm, dù sao cũng không cho Yến Thu Xu động thủ, giữ nàng ở lại bên kia nói chuyện.
Mãi đến khi Tiêu phu nhân mệt mỏi, mới để cho Yến Thu Xu rời đi.
*
Rời khỏi chủ viện, trở về sân của mình.
Yến Thu Xu luôn cảm thấy không thoải mái, chủ yếu là do muốn làm cho Tiêu phu nhân nhưng bị người khác giành.
Nàng dựa vào Tiêu gia kiếm lời nhiều như vậy, báo đáp lại còn không kịp.
Hơn nữa, món gà cay xé phay là món chính, ăn với cơm, Tiêu phu nhân nhiễm phong hàn, miệng không có vị, chắc là muốn ăn chút đồ ăn vặt, để cho trong miệng có vị một chút.
Đồ ăn vặt có hương vị …
Còn gì ngon hơn que cay?!
Yến Thu Xu nghĩ vậy, đột nhiên quay chân.
Làm Thủy Mỗi đi theo phía sau suýt chút nữa đụng phải: “Cô nương, người làm sao vậy?”