Chàng nhận lấy, nhấp một ngụm, cả người như hoàn toàn sống lại, Tiêu Hoài Đình thở ra một luồng khí nóng khiến toàn thân nóng lên.
Vô cùng thoải mái!
Ăn no uống đủ, Tiêu Hoài Đình cũng nói tới ý đồ đến đây.
Chàng đến để cảm tạ Yến Thu Xu.
Về phần cảm tạ cái gì, hai người không nói cụ thể, ba đứa nhỏ vẫn đang nhìn, tuy nhiên vẫn tặng không ít lễ vật, nghe nói là do Cẩm Châu bên kia tặng để lấy lòng chàng.
Yến Thu Xu cảm thấy chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ xé ra to, vừa mới phong trần bụi bặm trở về, trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt, nàng chỉ là cung cấp một tin tức mà thôi.
Nhưng lời này nàng không nói ra, sắc trời cũng đã muộn, tiếp tục ở lại không thích hợp, Tiêu Hoài Đình dẫn theo ba đứa nhỏ rời đi.
Yến Thu Xu cũng trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ để đi ngủ.
Chỉ là đêm nay, dường như so với mấy đêm trước ngủ ngon hơn rất nhiều.
Tiêu Hoài Đình rời nhà đã lâu, giờ trở về, Tiêu gia lại vui vẻ hai ngày.
Càng vui vẻ hơn chính là Tiêu Hoài Đình.
Vừa trở về phát hiện Tiêu phu nhân đã có ý chủ động ăn cơm, nhất là thích món ăn vặt gọi là món ăn cay này, mỗi ngày không chỉ ăn đúng giờ mà còn ăn được khá nhiều, Hoàng ma ma mới cho phép bà ăn thêm hai lát cay.
Vì món ăn cay này, mấy ngày nay bà ăn nhiều hơn ngày xưa, khi ăn nhiều, cơ thể đương nhiên ngày càng tốt hơn, vốn gầy đến mức má lõm xuống, bây giờ bắt đầu trở nên đầy đặn trở lại, mọi người thấy dường như trẻ hơn mười tuổi!
Trong mắt Yến Thu Xu, giống như khúc mắc đã được giải tỏa, không còn trầm cảm nữa.
Nhưng Tiêu gia không nhắc tới, nàng cũng chỉ coi như không biết.
Vì hỉ sự này, Tiêu Hoài Đình hồi phủ, ngay cả Tiêu Hoài Vũ cũng chịu khó trở về hơn một chút so với ngày xưa.
Thời gian rảnh rỗi, nàng ấy thường cùng nhi tử đến chỗ Yến Thu Xu dùng bữa, lúc Yến Thu Xu đi thăm Tiêu phu nhân, Tiêu Hoài Vũ không chỉ một lần bị chỉ trích, đã đi ăn chực, còn dẫn theo nhi tử ăn chực.
Tiêu Hoài Vũ đều coi như không nghe thấy, nàng ấy nên ăn thì đến ăn thôi.
Hơn nữa mỗi lần nàng ấy đi, cũng không phải tay không mà đến, không phải mang theo một đống trang sức, thì cũng là son phấn mới xuất hiện ở kinh đô, mấy lần sau nhìn ra nàng không thích son phấn, lại làm quần áo mới.
Cái này Yến Thu Xu lại thích, vì thế quần áo của nàng, mắt thường có thể thấy được nhiều hơn, lúc mới đầu tới đây chỉ có tay không, ngoại trừ một chút gia vị không có gì khác, đến bây giờ, một cái tủ đều chứa đầy quần áo của nàng.
Mà trong lúc này, người Xu gia bởi vì không nộp được tiền phạt, cả nhà họ Xu, bao gồm cả người làm liên thủ bao che với Xu gia vân vân, nên giết thì giết, nên lưu đày thì lưu đày, tam tộc cộng lại mấy trăm dân cư, xử lý trước tết, làm cho không khí kinh đô đều chấn động.
Tuy nhiên vừa vặn trong khoảng thời gian này, kinh đô tuyết rơi rất nhiều, ngẫu nhiên một trận tuyết lớn qua đi, căn bản không cách nào ra ngoài, bởi vậy Yến Thu Xu cũng không ra cửa.
Nên cũng không cảm nhận được bóng dáng của sự việc này.
Ngược lại theo tết nguyên đán sắp tới, thời gian phảng phất trôi qua nhanh hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ăn uống, Yến Thu Xu phát hiện thịt trên người Tiêu Hoài Đình vốn gầy đi cũng nhanh chóng tăng trở về.
Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo, dán câu đối đỏ, các loại môn thần* cũng đều dán lên.
*Môn thần: Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
Đáng nói, câu đối ngoài cửa sẽ được người ngoài nhìn thấy là Trầm Bình Ngộ viết, tiểu thiếu niên một thân ngạo cốt khi đứng ở trước bàn vung bút, bộ dáng kia quá đẹp!