Chờ khi ăn miếng sủi cảo tiếp theo, chàng đã chậm lại tốc độ, từng miếng từng miếng nhỏ ăn, cũng không giống như trước, nuốt từng miếng từng miếng lớn.
Yến Thu Xu thấy vậy, thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn cái của mình.
Nhưng vừa dời tầm mắt, đôi mắt của nàng lơ đãng nhìn những người khác, chỉ thấy trên bàn ăn có vài ánh mắt đều nhìn mình, không biết từ lúc nào tiếng nói chuyện phiếm đều dừng lại.
Yến Thu Xu trầm mặc một chút, nhanh chóng cúi đầu.
Lúc này Đông Đông phảng phất là phát hiện tín hiệu gì đó, chỉ vào Yến Thu Xu há miệng nói: "A Xu tỷ và tiểu thúc thúc nói... Này!”
Cậu bé bị Trầm Bình Ngộ lẹ tay lẹ mắt che miệng.
Tiêu phu nhân ho nhẹ một tiếng, nhíu mày, thoạt nhìn nghiêm trang: "Lúc ăn cơm không nên lớn tiếng nói chuyện.”
"A..." Đông Đông uể oải lên tiếng, tiếp tục ăn.
Yến Thu Xu vụng trộm dùng bàn tay lạnh lẽo sờ sờ mặt, có chút nóng, nàng chậm rãi thở ra một hơi, giống như phát tiết hung hăng cắn một cái sủi cảo.
Cái này đây là nhân trứng thì là, một miếng nuốt xuống, nàng bỗng nhiên phát hiện răng giống như ăn được thứ gì đó cứng cứng, lúc này đầu lưỡi giật giật, giây tiếp theo, phun ra một viên trân châu màu hồng nhạt!
Đúng lúc này, thiếu niên bên cạnh cũng khẩn cấp giơ tay lên: "Ta ăn được một viên trân châu!”
"Wow!" Đông Đông nhìn vô cùng hâm mộ, sau đó dùng sức ăn sủi cảo tiếp theo.
Chỉ chốc lát sau, Trầm Bình Ngộ cũng rụt rè phun ra trân châu: "Ta cũng ăn được một viên!”
Một lát sau, Tiêu phu nhân ăn được, Tiêu Hoài Khải giật giật mày, gắp một cái sủi cảo trong chén bỏ vào trong chén Uyển Nhi, cô bé ngượng ngùng cười, ăn từng miếng nhỏ, rồi kinh hỉ nói: "Nương! Con đã ăn được rồi!”
Đông Đông nóng nảy: "A, chỉ còn hai cái, không, ta phải nhanh lên!"
Yến Thu Xu vô cùng ngạc nhiên, khả năng toán học của cậu bé thật đúng là không tệ, mà Tiêu Hoài Đình thì nói cho cậu bé biết: "Đông Đông, A Xu tỷ tỷ ngươi cũng ăn được, còn lại một cái, xem cái cuối cùng ai ăn được đi.”
Đông Đông: “?! ”
Cậu bé vẻ mặt bi phẫn, ăn ngon miệng lại càng thận trọng, cũng không thể lãng phí lương thực, chỉ có thể ăn từng miếng một.
Thấy nhi tử như vậy, Tiêu Hoài Vũ không nhịn được cười, ăn sủi cảo cũng không khép miệng lại được, vẫn luôn vui vẻ, bỗng nhiên răng va phải gì đó, nàng ấy chớp chớp mắt, miệng giật giật, quả nhiên phun ra một viên trân châu mượt mà, nàng ấy rất "bi thương" nói cho nhi tử: "Trân châu cuối cùng bị nương ăn được rồi, ha ha ha!”
Đông Đông cứng đờ, khó có thể tin nổi nói: "Cái gì?!”
Cậu bé khổ sở bĩu môi, tất cả mọi người đều cho rằng cậu bé muốn khóc, một đám người hiếm lạ nhìn chằm chằm.
Yến Thu Xu vội vàng nói với cậu bé: "Còn có một cái, tổng cộng bảy viên.”
Đông Đông lúc này mới sống lại.
Các trưởng bối vô cùng tiếc nuối thở dài một tiếng.
Yến Thu Xu: "..."
Nhưng mà còn lại một viên trân châu, Đông Đông không dám ăn nữa, thật sự ăn không nổi, vì thế cậu bé lựa chọn trông mong nhìn chằm chằm trưởng bối, chủ yếu là một viên, mò kim đáy biển, vạn nhất ở trong bát người khác thì sao? Giống như nương cậu vậy.
Vì vậy, bất cứ khi nào nhìn thấy ai đó ăn mà dừng lại, cậu bé lo lắng hỏi: "Có phải là trân châu không? Người có thể đưa nó cho con không? Con muốn trân châu!”
Cuối cùng vẫn là Tiêu Hoài Khải không đành lòng, nghiêm túc chọn ra một cái trong đống sủi cảo, đưa đến trước mặt cậu bé.
Đông Đông vừa ăn, vị tôm nhồi, ăn thêm một miếng: "Ôi! Trân châu!!!”
*
Chờ ăn xong bữa sủi cảo này, trên mặt mọi người vẫn mang theo nụ cười.
Ăn uống đầy đủ, mọi người sẽ giải tán, trở về nghỉ ngơi, chờ đợi bữa ăn tất niên tiếp theo và gác đêm.
Chỉ là còn chưa kịp giải tán, đã có thân vệ vội vàng chạy tới: "Tướng quân, bệ hạ triệu kiến!”
"Vừa rồi, Phúc công công bên cạnh bệ hạ đến, nói mời tướng quân đi trước, có việc quan trọng thương lượng, nhận được thông báo này còn có Thừa tướng đại nhân..."