Mọi người mỗi người cầm một viên nhấm nháp, mới một miếng, đôi mắt Tạ Thanh Vận và nữ tử đã sáng lên, đồ ngọt sẽ làm cho người ta sung sướng vui mừng, mà đồ ăn như bỏng ngô, đường nhiễm không nhiều lắm, caramel chỉ cần một chút hương vị ngọt ngào, đã có thể làm cho người ta thích, hơn nữa mùi vị nổ ra của bỏng ngô, hương vị cực kỳ tốt.
Tiêu phu nhân gật gật đầu: "Hương vị không tệ, vị ngọt này, vừa phải.”
"Thêm chút nữa thêm chút nữa." Tiêu Hoài Vũ đưa tay, cũng không sợ nóng, trực tiếp nắm lấy một bốc.
Yến Thu Xu thấy bọn họ ăn uống vui vẻ cũng vô cùng thỏa mãn, bảo bọn nhỏ mang đĩa tới, một cái đĩa đựng một phần, đưa đến vị trí của bọn họ.
Vì thế những người vây quanh lò than tránh ra, trở lại trên giường.
Tiếp theo chợt nghe thấy thanh âm bỏng ngô bị ăn “rốp rốp” xuất hiện, Đông Đông một tay nắm lấy một nắm, tốc độ cực nhanh nhét vào miệng, Uyển Nhi từng viên từng viên ăn rất thanh tú, Thẩm Bình ăn chậm rãi, ăn nhã nhặn.
Đám người Tiêu phu nhân thì ăn đến ngạc nhiên lại khoái trá.
Chỉ là Tiêu Hoài Khải bình thường không ăn đồ ngọt như vậy cũng cầm đĩa, ăn rất ngon miệng, bỏng ngô tròn trịa, răng cắn một cái đã hết, còn sẽ không có bao nhiêu cảm giác no bụng, hắn tán thưởng: "Không sai, ngọt ngào, quả nhiên rất ngon!”
Yến Thu Xu cũng cầm một đĩa bỏng ngô, từng người một ném vào miệng, nhìn đã có tinh thần rất nhiều, vui vẻ nheo mắt lại.
Chỉ là không biết...
Tình huống ở trong cung đằng kia là gì?
Đang nghĩ, một loạt tiếng bước chân dồn dập lại đây, tinh thần Yến Thu Xu chấn động.
Không chỉ có nàng, Tiêu Hoài Khải, Tiêu Hoài Vũ đã sớm nhìn về phía cửa, thính lực bọn họ càng tốt, càng sớm phát hiện, khi Yến Thu Xu nghe thấy, đám người Tiêu phu nhân cũng nhao nhao nhìn qua.
Cánh cửa phòng khách che khuất.
Tiếng bước chân dồn dập kia phá lệ rất nhanh, nhưng khi tới gần, động tác ngược lại chậm lại, giống như là sợ quấy rầy bọn họ.
"Kẽo kẹt——" Sau khi mở cửa nhẹ nhàng, thiếu niên cẩn thận tiến vào.
Nhưng mà mới bước vào nửa bước, chàng đã dừng lại, ngửi ngửi mùi hương ngọt ngào trong không khí, lập tức thấy cổ quái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một đám người ngồi trên giường, trong tay cầm thức ăn, thậm chí đồ ăn trong miệng người nào đó còn chưa ăn xong, cứ như vậy nhìn chàng chằm chằm.
Tiêu Hoài Đình: "..."
Chàng đi quá nhanh cũng không chú ý tới hóa ra người trong phòng vẫn chưa ngủ!
Sau một thời gian ngắn bối rối, thiếu niên đứng thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng, sải bước đi tới, trong mắt có vài phần vui mừng: "Nhị điện hạ bệnh nặng, bệ hạ mềm lòng, gọi quần thần đi tới là thương thảo đối đãi nhị điện hạ như thế nào, hiện giờ nhị điện hạ được phong Xương Vương, nhị hoàng tử phi cũng cùng nhau dọn ra ngoài, chỉ là trước mắt còn chưa có đất phong.”
"Tuy nhiên hiện giờ tình huống trong cung có chút loạn, nhị điện hạ còn phải dưỡng thương, bởi vậy nhờ ta dẫn đại hoàng tôn mang về chăm sóc hai ngày."
Tiêu Hoài Đình một hơi nói xong tất cả mọi chuyện, rồi vẫy vẫy tay với phía sau: "A Hành lại đây!”
Một tiểu nam hài gầy gò quen thuộc bước vào.
Yến Thu Xu đang tiêu hóa việc phế thái tử bất ngờ xảy ra biến cố, bất thình lình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu nam hài quen thuộc kia, ngẩn người, bất chợt nhớ lại câu nói cuối cùng Tiêu Hoài Đình nói.
Đại hoàng tôn...
Cho nên đứa nhỏ A Hành này, chính là con trai của Phế thái tử???
Sau lưng Yến Thu Xu tê dại, luôn cảm thấy đêm nay xảy ra, cùng nàng có chút quan hệ!
Vào ngày đêm giao thừa, tin tức Phế thái tử trở mình biến thành Xương Vương trở thành đề tài náo nhiệt nhất đêm nay.
Ngày hôm sau là lễ hội mùa xuân, nhưng yên tĩnh hơn nhiều.
Tuy nhiên Tiêu gia vẫn náo nhiệt một chút, bởi vì Yến Thu Xu nghe nói ngũ tiểu thư Tiêu Hoài Nhã từ đạo quan tới, khi sắc trời sáng lên, đã chạy đến cửa Tiêu phu nhân dập đầu chúc tết.
Yến Thu Xu không dậy sớm như vậy nên đã bỏ lỡ.
Nhưng nàng đã nhận được một phước lành!