Tiêu Bình Tùng bên cạnh nàng ta cao giọng cười nói: "Tứ cô, nương ta nói cũng được nghĩa là rất ngon, người không biết đâu, nương đã ăn rất no, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vẫn nhìn chằm chằm ta luyện võ."
Tiêu Hoài Vũ đang chờ đối phương phản bác để có thể tiếp tục châm chọc: "Xùy."
Sự lạnh lẽo của Tống Minh Đại nhất thời mất đi, lỗ tai đỏ lên, âm thanh nặng nề quát: "Bình Tùng!”
Nhưng mà khí thế kia, có chút cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Tiêu Bình Tùng mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ mình đã nói cái gì để nương quát mình như vậy, vội vàng vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Hoài Đình nhìn vậy thì thấy rất buồn cười, nhị tẩu vốn là người như thế, cũng chỉ có nhị ca và Bình Tùng có thể khắc chế được, chàng lắc đầu, uống một chén rượu xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng một đường thẳng đến bụng vô cùng thoải mái, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình, động tác rót rượu chững lại.
"A Hoành? Có chuyện gì vậy?” Tiêu Hoài Đình hô một tiếng.
Chính là lúc này, Yến Thu Xu nhanh chóng nháy mắt.
Chu Chiêu Hoành vụng trộm véo đùi mình, hốc mắt đỏ lên, miệng xụi lơ, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được cực kỳ ủy khuất, sau đó nhìn Tiêu Hoài Đình, đáng thương nói: "Tiêu thúc thúc, ta nhớ cha mẹ, có thể trở về thăm một chút không? Thăm xong lập tức quay lại!”
Bộ dáng nhỏ bé đáng thương kia, làm cho thiếu niên đang ngà ngà say nhất thời giật mình, lập tức tỉnh rượu, nhưng xem xét một chút, cũng không cản trở chuyện gì, vừa lúc chàng cũng muốn đi qua đó, bởi vậy gật đầu nói: "Nếu không thì... Ngày mai đi thăm được không?”
Thành công!
Chu Chiêu Hoành gật đầu thật mạnh, lại sợ hãi nói: "Có thể đi cùng A Xu tỷ tỷ không? Cha mẹ ta chắc chắn rất thích những gì tỷ ấy nấu!”
Tiêu Hoài Đình yên lặng, nhìn về phía nữ tử bên cạnh chàng, còn chưa hỏi, đối phương đã gật đầu, chàng cũng gật đầu nói: "Được.”
Thân thể nho nhỏ của Chu Chiêu Hoành thả lỏng, lộ ra một nụ cười thật lớn: "Đa tạ Tiêu lục thúc!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Yến Thu Xu dậy từ rất sớm, nhưng sớm hơn nàng một bước chính là Chu Chiêu Hoành, người đã mong chờ cả một đêm.
Năm năm qua, cậu ta vẫn luôn cùng với phụ mẫu một nhà ba người sớm chiều ở bên nhau, vào đêm giao thừa đột nhiên phụ thân cậu xảy ra chuyện, mẫu thân cậu làm ầm ĩ náo loạn cả bên ngoài, lập tức ba người họ đều đã bị đưa đi.
Khi ấy trong cung náo loạn, mọi người vây quanh phụ thân cậu ta, mẫu thân cậu ta khóc lóc quỳ gối trước mặt hoàng gia gia, cậu ta đứng trong góc, dường như cảm giác rất bơ vơ lạc lõng.
Chính vào lúc này, là Tiêu Hoài Đình đã giữ cậu ta lại bên người, sau bữa tiệc tất niên liền trực tiếp mang cậu ta trở về.
Mặc dù điều đó đã khiến cho tâm trạng rối bời trong cậu trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng hai ngày nay rời xa phụ mẫu lại khiến cậu ta không thể nào ngủ ngon giấc, cậu ta muốn quay về nhưng chỉ có thể nhờ Nam Kỳ quay về hỏi thăm cha mẹ, suy cho cùng bản thân cậu tới Tiêu gia cũng đã rất quấy rầy người nhà Tiêu gia rồi.
Sau khi bị từ chối, cậu ta cũng không dám làm gì hơn.
Trải qua 5 năm phải sống trong cuộc sống bị giam cầm, tính khí của cậu ta so với các hoàng tử khác mà nói cứ như là một trời một vực.
Đây cũng là nguyên nhân khiến lúc ban đầu Yến Thu Xu một chút cũng không xem cậu ta là hoàng tử.
Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiêu Hoài Đình bên đó liền sai người đi tới: “Yến cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, trời đang lạnh, chúng ta mau đi thôi.”
“Ừm.” Yến Thu Xu dắt tay Chu Chiêu Hoành dẫn ra ngoài viện.
Thiếu niên đã đổi bộ y phục quan phủ sẫm màu trên người nhìn có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn thấy hai người đi tới, Tiêu Hoài Đình liền gật đầu rồi thuận tay giúp bọn họ mở cửa xe ngựa, còn lên tiếng nhắc nhở: “Lát nữa đây xe ngựa sẽ không thể trực tiếp đi thẳng vào mà cần phải tự mình đi bộ qua, trong cung quy định rất nhiều, nếu như có chuyện gì, cứ đứng ở phía sau ta là được.”
“Ta biết rồi, Tiêu tướng quân yên tâm đi, ta sẽ không đến nổi xui xẻo như vậy đâu.” Yến Thu Xu cười nói.
Thiếu niên nhướn mày, tùy tiện nói một câu: “Kỳ thực nàng vẫn khá xui xẻo đấy chứ, nếu không sao lại có thể gặp được bổn tướng quân đây?”
Yến Thu Xu lập tức nhớ đến chuyện nguyên chủ xui xẻo đụng phải sơn tặc, trong lòng có chút khó chịu, đó là nguyên chủ chứ đâu phải nàng!