Một phần là bát canh thuốc toát ra vị đắng nồng, phần còn là một món bánh điểm tâm lớn nhỏ nhìn qua chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
“Cha, đây là thuốc con đun cho cha, còn có bánh đường con làm. Ngoại trừ mì và bánh nướng là A Xu tỷ tỷ giúp con làm, những thứ còn lại đều là do con làm cả đấy!” Chu Chiêu Hoành cẩn thận đưa bát canh tới, nhìn cậu ta như đang dâng bảo bối, giọng điệu dỗ dành: “Cha mau uống đi, uống xong con sẽ đưa cho người bánh đường, rất là ngọt luôn, đến lúc đó người sẽ không còn cảm thấy đắng nữa.”
Giọng điệu đó, như thể cậu ta là người lớn còn Xương Vương mới là đứa trẻ cần được người khác dỗ dành uống thuốc.
Có điều sự thật cũng là như vậy, Xương Vương quả thật không thích uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải qua mấy lần khuyên răng hắn mới chịu uống được một ít.
Chỉ là giờ phút này, Xương Vương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành của nhi tử, lại nhìn vào bát canh thuốc đắng nghét trộn lẫn với thứ gì màu đen kia, hắn muốn nói lát nữa sẽ uống nhưng lại không nỡ, hắn cũng không muốn đi ngược lại với ý muốn của mình mà uống nó ngay bây giờ, nên rơi vào tình thế rối rắm không thôi.
“Khụ khụ…” Tiêu Hoài Đình nhịn cười, nhún nhún vai, vội vàng che miệng ho khan rồi quay đầu đi, miệng vẫn không quên khuyên nhủ: “Điện hạ, tiểu điện hạ là thật lòng với ngài, ngài mau uống đi, không thuốc lại nguội bây giờ.”
Chu Chiêu Hoành nghe vậy cũng vội vàng đưa bát canh tới: “Cha, người mau uống đi, nếu không để nguội sẽ không ngon đâu!”
Xương Vương: “...”
Đứa trẻ này thật là, thuốc này nóng như vậy lại càng uống không ngon.
Vừa nóng lại vừa đắng!
Người ta nói thuốc đắng dã tật.
Lúc này Xương Vương thật sự là khổ không nói nên lời, hết lần này tới lần khác, hắn vẫn phải uống thứ thuốc này.
Đối mặt với sự tha thiết của con trai mình, hắn chỉ có thể nhận lấy: "Được rồi, con đặt vào đây đi, thuốc vẫn đang nóng quá."
"Con thổi cho cha nhé?" Chu Chiêu Hoành hỏi.
Xương Vương nghẹn ngào, đành chấp nhận cầm bát lên, trước tiên nghiêng mặt, hít sâu một hơi cảm nhận mùi có vẻ hơi đắng, sau đó quay đầu lại, chậm rãi thổi bát canh trước mặt, rồi mạnh mẽ rót cả vào miệng.
Cho dù hắn đã cố nén lại nhưng nước thuốc đắng trong nháy mắt vẫn trải rộng khắp mỗi một kẻ hở của môi răng, làm cho hắn cảm giác ngay cả linh mình hồn cũng bị đau khổ.
A...
Hắn đau khổ tới mức hơi buồn nôn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt mơ hồ hiện lên màu xanh.
Cũng may bát này không quá lớn, hắn chịu khổ một lát đã nuốt hết xuống, vừa mới uống xong, lập tức có một cái bánh nho nhỏ được một đôi tay gầy đưa đến bên miệng, hắn theo bản năng há miệng ra.
Vỏ bánh rất giòn, cắn một cái, đã nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan.
Sau đó một thứ chất lỏng ngọt ngào nồng đậm âm ấm tràn ra, trượt xuống giữa môi và răng của hắn, ngọt ngào đến mức khuôn mặt vốn đang tái xanh lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn trông thấy.
Vị ngọt này nếu ăn riêng sẽ có chút hơi quá, nhưng trộn lẫn với vỏ bánh bên ngoài, vừa vặn đúng mực, không quá ngấy, vị ngọt vừa đủ giúp cho vị đắng trong kẽ môi và răng của hắn đều bị áp chế, nhạt nhòa hẳn đi.
Xương Vương là một nam nhân không thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, bánh ngọt này, thật đúng là rất ngon.
Phục hồi lại tinh thần, hắn bất tri bất giác đã nuốt bánh ngọt xuống, vị đắng chát trong miệng cũng vơi đi, vừa ngước mắt lên ngay tức khắc bắt gặp con trai đang chờ mong nhìn mình, hắn lộ ra một nụ cười, xoa xoa đầu nhi tử: "Rất ngọt rất ngon.”
Nhất là nghĩ đến chuyện đây là do nhi tử tự tay làm, hắn lập tức cảm thấy vị ngọt lan đến tận trong lòng!
Chu Chiêu Hoành ngay tức thì lộ ra nụ cười thật lớn, vui mừng nói: "Con biết nó rất ngon mà, ở đây vẫn còn, con cố ý làm cho cha đó!”
Sau đó lén lút lấy từ trong một đống bánh kẹo ra một cái bánh phồng nhất đưa qua, tràn đầy chờ mong.
Xương Vương vừa rồi ăn rất vui vẻ, lại thấy nhi tử như vậy, tất cả những gì hắn làm hôm nay cũng đều là vì nhi tử, bởi vậy cũng không chút do dự nhận lấy đưa vào trong miệng.
Vẫn là mùi vừa rồi.
Chỉ là...
"Rộp rộp..." Qua một lúc, chất lỏng ngọt ngào nồng đậm trực tiếp tràn đầy môi răng.