Thiếu niên kia – cũng chính là Tiết Gia Hà nhìn quanh một vòng, cười nói: “Chỉ nhiều sạp quán hơn chút thôi.”
Triệu Kỳ quan sát xung quanh, các quầy hàng san sát nhau. Hắn gật đầu: “Nhiều thật.”
Bán không ít đèn hoa, đồ ăn càng nhiều hơn, đặc biệt là những món này quá thơm, hắn còn chưa từng ăn bao giờ.
Cái gì mà đùi gà rán, cánh gà rán, gà tẩm bột chiên, chân gà kho…
Không thể nhìn tiếp, nhìn tiếp nước miếng sẽ chảy ra mất!
Hai người đang trò chuyện thì một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong lễ hội hoa đăng hôm nay, kinh đô cấm xe ngựa tới gần con phố này, ngoại trừ những người có chức quan, do đó chiếc xe ngựa này trở nên cực kỳ thu hút nổi bật!
Dân chúng xung quanh tự động dàn hàng, sau đó xe ngựa đi qua bọn họ, một mùi thơm ngọt dễ ngửi đọng lại. Đi đến một chỗ trống giữa khu vực náo nhiệt thì chiếc xe dừng lại, mấy chục hộ vệ bảo vệ chặt chẽ xe ngựa, khí thế khá đủ đầy.
“Đây là ai vậy?” Triệu Kỳ hỏi một câu.
Vừa quay đầu lại đã thấy thiếu niên bên cạnh đang nhìn chiếc xe ngựa kia không chớp mắt, như thể không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Triệu Kỳ cứng họng, đẩy đẩy bằng hữu.
Tiết Gia Hà mới hoàn hồn, ho khẽ một tiếng, nói: “Đây là xe ngựa của Tiêu gia.”
Không phải giới thiệu quá nhiều, chỉ cần nhắc tới Tiêu gia ở kinh đô là ai ai cũng biết.
Quả nhiên Triệu Kỳ lập tức vui sướng nói: “Tiêu gia? Là Tiêu gia mà đệ biết đúng không? Đệ nghe ông nội nói rằng vài chục năm trước Đại Chu chưa lớn mạnh như bây giờ, chúng ta luôn bị bắt nạt, dân chúng bá tánh lầm than, mãi đến khi quân Tiêu gia đánh đuổi quân địch, chúng ta mới được sống yên ổn làm nông…”
“Dĩ nhiên rồi.” Tiết Gia Hà vẫn nhìn bên đó chăm chú.
Triệu Kỳ lại vui sướng không thôi: “Ầy, tâm nguyện lớn nhất đời này của đệ chính là được gặp gỡ người Tiêu gia trong triều. Đến lúc đó, đệ phải nói với họ rằng nhờ họ mà đệ mới có ngày hôm nay…”
Đang nói, hắn bỗng phát hiện người bên cạnh mình đã biến mất.
Tiết Gia Hà đi thẳng một mạch về phía trước, không quay đầu lại.
“Ấy! Từ từ, đợi đệ với!” Triệu Kỳ cười bất đắc dĩ, đi lên theo.
Lúc này xe ngựa dừng lại, thị vệ từng người một đứng quay mặt ra ngoài, chỉ lộ ra một khoảng lớn bằng cánh cửa, tiếp đó lấy ra một chiếc bàn lớn, trên đó bày mấy thứ đựng trong túi giấy dầu cùng một cái bình gốm.
Cuối cùng, họ lấy một biểu ngữ ra treo trên xe ngựa, tất cả mọi người đều nhìn thấy ——【 Bán bắp rang, đáp đúng đố đèn tặng luôn! 】
Cách kinh doanh này giống với không ít chủ sạp xung quanh, mọi người không mấy ngạc nhiên, chỉ thấy lạ là cái xe ngựa này xa hoa đến vậy mà cũng tới buôn bán sao?
Còn nữa, bắp rang là thứ gì?
Khi mọi người đang thắc mắc, một người hầu mở một chiếc túi giấy dầu trong đó ra, miệng túi hé mở cho mọi người xem thứ bên trong. Triệu Kỳ nghển cổ nhìn, phát hiện thứ này tròn vo, vỏ ngoài lại gồ ghề, còn vàng vàng cam cam, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt.
Lúc này, người hầu nói: “Đây là bắp rang cho chư vị ăn thử miễn phí, mỗi người một thìa, đáp đúng một câu đố đèn thì tặng một phần, đáp sai phải tự mua, mười văn tiền một phần!”
Nói rồi hắn cầm thìa múc lên, chiếc thìa chỉ bình thường, không lớn lắm, bên trên cũng chỉ có ba, bốn miếng bắp rang, sau đó giơ cao lên, hỏi: “Ai muốn ăn thử không?”
“Ta!”
“Ta ta ta!”
Bá tánh sớm đã tụ tập xung quanh sôi nổi nhấc tay.
Người hầu phân phát lần lượt, mỗi người một thìa. Triệu Kỳ xem đến đỏ mắt, cũng qua vươn tay.
Vừa hay hắn nhận được thìa cuối cùng.
Những người ăn trước đã bắt đầu hỏi gặng mua: “Ăn ngon thật đấy! Thực sự chỉ cần mười văn sao? Ta muốn mua!”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”
Hiện giờ xem như vẫn đang ăn Tết, còn là Tết Nguyên Tiêu . Ngày Tết cuối cùng phải vui chơi sảng khoái, mọi người đã chuẩn bị khá nhiều tiền, hầu hết đều chịu chi vào các hoạt động vui chơi ăn uống mới lạ, hơn nữa ước lượng túi giấy dầu trên bàn có thể chắc rằng không hề ít.