Mái tóc dài luôn được chải chuốt cẩn thận của hắn ta cũng vì mũ ngọc vỡ vụn mà rối tung lên, trong mắt hắn ta đầy tơ máu, một thời gian không được cắt, râu quanh miệng cũng mọc lên lộn xộn. Mà trong mắt hắn ta lúc này vẫn còn sự hoảng sợ và hoài nghi.
Quá nhanh!
Từ khi hắn ta bắt đầu khống chế được phụ hoàng và các huynh đệ tỷ muội của mình, quân lính hắn ta dẫn theo thậm chí còn chưa chiếm được một nửa hoàng cung, quân cứu viện đã nhanh chóng đến, dường như đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ hắn ta động tay là có thể tóm gọn cả mẻ.
Hắn ta thất bại, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Chu Trạch Kỳ không thể hiểu nổi, tại sao lại như vậy?
Có phải vì hắn ta quá nóng nảy không?
Nhưng nếu hắn ta không nhanh chóng hành động, hắn ta thực sự sẽ không có hy vọng nào!
Dù sao hắn ta đã lên kế hoạch từ lâu, nhiều năm qua, hắn ta chiếm ưu thế trong triều rất rõ ràng, thái tử bị phế, hắn ta trở thành hoàng tử trưởng thành, cũng có nhi tử của chính mình, sức khỏe phụ hoàng không tốt, chỉ cần được phong làm thái tử, hắn ta nhất định sẽ đối xử tử tế với các huynh đệ, chọn một nơi tốt làm đất phong cho bọn họ.
Vì phụ hoàng nhẹ dạ cả tin ngheo theo lời ngon ngọt của nữ nhân, liên tục do dự việc lập thái tử, hai tay của lão lục vươn càng dài, đến bây giờ là mẫu phi nắm giữ hậu cung, họ hàng bên ngoại có thế lực, còn kết bè kết phái.
Mà nhạc phụ của hắn ta lại làm lộ không ít chuyện vì Tiêu gia, khiến hắn ta đi đâu cũng bị người khác quản chế.
Làm sao Chu Trạch Kỳ có thể tiếp tục nhẫn nhịn?
Theo lời mưu sĩ của hắn ta, thời kỳ đỉnh cao của hắn ta đã qua, hiện tại Kiều gia gặp nạn, không còn ai bên cạnh hắn ta có thể so sánh với thế lực của Kiều gia trước đây để giúp đỡ, mà lúc này Lục hoàng tử cũng có mối quan hệ thân thiết Tấn Vương thế tử, chưa hết, sau này Tiết gia cũng sẽ về phe Lục hoàng tử.
Ngũ hoàng tử bên kia cũng đã bắt đầu trao đổi chuyện hôn sự với đương kim Thừa tướng rồi.
Hắn ta đã thất thế, Kiều thị sinh cho hắn ta một nam hài tử, nàng ta không có lỗi, hắn ta không thể hưu thê, phụ hoàng đề phòng hắn ta như hổ rình mồi, trước đây một đám quần thần đều muốn thân thiết với hắn ta, hiện tại hắn ta mời được người đi ăn cơm, người đến đều là quan nhỏ không có quyền thế.
Chờ lão ngũ và lão lục thật sự nổi dậy, sẽ không còn ai để mắt đến hắn ta nữa, giấc mộng đế vương của hắn ta sẽ tan thành mây khói, vì thế hắn ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lựa chọn tạo phản.
Chỉ là dường như bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, khi hắn khống chế đám người này, phụ hoàng vừa lo sợ vừa tức giận mà trách móc hắn ta, ngay cả Lục quý phi vẫn luôn vênh váo kiêu căng cũng thay đổi sắc mặt, đừng nói những người khác.
Suýt nữa đã thành công, chỉ cần.
Quân cứu viện không đến nhanh như vậy!
Đầu óc Chu Trạch Kỳ bị chuyện vừa rồi làm choáng váng, đột nhiên một tia sáng lóe lên, hắn ta lập tức đứng dậy, đang định hỏi chuyện, cánh cửa đóng chặt bị mở ra, mấy trắc phi, thiếp thất của hắn ta đều bị đưa đến đây, họ vừa khóc vừa chạy đến hỏi hắn ta chuyện gì đã xảy ra.
Chu Trạch Kỳ khó chịu đẩy ra, liếc nhìn từng người một, hắn ta thấy tất cả các thiếp thất đều ở đó, ngoại trừ Kiều thị và hài tử của hắn ta, Chu Chiêu Cần.
Trái tim hắn ta từ từ chùng xuống, không muốn tin vào chuyện mình đang nghĩ sẽ thật sự xảy ra, hắn ta lo lắng nói: “Kiều thị đâu?! Bắt Kiều thị đến gặp ta!”
Thị vệ áp giải những người này đến liền nở một nụ cười kì lạ, ra hiệu bằng tay, dường như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Trán Chu Trạch Kỳ giật giật, hắn ta thật sự muốn tát đối phương một cái, nhưng lúc này thân phận đã khác trước, cho dù chán ghét cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn ta vội vàng lấy mảnh ngọc bội đang đeo trên cổ mình xuống rồi đưa cho đối phương.