Trước đây nàng là nô lệ của công việc, vì bận tăng ca, nàng không có thời gian đi chơi với bạn bè, nàng đã quen với việc ra ngoài một mình, huống hồ bây giờ còn có Thủy Mỗi đi cùng, không cần tìm người không quen đi cùng nàng, như vậy lại càng xấu hổ hơn.
Lần trước đồng ý đi cùng hắn cũng chỉ vì nàng muốn ăn cơm ở đó, hiện tại rốt cuộc cũng phải từ chối thôi.
Lời từ chối của nàng lại khiến ánh sáng trong mắt thiếu niên trước mắt mờ dần, nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất phong độ: “Vậy ta cũng không quấy rầy cô nương nữa, nếu một ngày nào đó cô nương cảm thấy buồn chán, cô nương cứ tự nhiên tìm tại hạ đi cùng.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Yến Thu Xu hơi cứng lại, vỏ hạt dưa trong tay bị bóp mạnh nên bắn ra xa.
Phong tục ở Đại Chu rất phóng khoáng, nam nữ chưa có hôn ước hẹn nhau ra ngoài chơi là chuyện bình thường, nhưng đó chỉ là nam nữ thích nhau hoặc hẹn hò những người thân thiết.
Vậy ý của hắn là?
Nàng quay đầu lại, vốn định lịch sự từ chối đối phương, nhưng nàng chỉ vừa nở một nụ cười xã giao, sắc mặt Tiết Gia Hà đã thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười gượng gạo, hắn vội đứng dậy chắp tay, nói: “Tiêu cô nương, tại hạ còn có việc, không tiếp tục quấy rầy cô nương nữa.”
Yến Thu Xu: “”
Người này chạy đi, còn chạy trốn rất nhanh.
Yến Thu Xu nhún vai, cũng thu dọn hạt dưa, nàng nói với Thủy Mỗi: “Chúng ta cũng đi thôi, chúng ta ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”
“Vâng.”
Ngay trước khi hai người rời đi, Yến Thu Xu cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt dường như không giống bình thường.
Nàng vô thức dựa vào cảm giác của mình mà quay đầu lại.
Trên lầu hai của quán trà, đối diện với cửa sổ hướng ra đại sảnh, có hai nữ tử đang đứng đó nhìn xuống nàng.
Mà hai người này ...
Thật tình cờ, Yến Thu Xu biết một người, đó chẳng phải là thứ muội của nàng, Yến Thu Uyển sao, nàng không biết người còn lại là ai, nhưng người kia đang đội khăn che mặt, dung mạo xinh đẹp, y phục đẹp đẽ, lộ ra khí chất quý phái, trên đầu còn cài vài chiếc trâm tinh xảo, nhìn vào loại trâm, đây là loại chỉ hoàng tộc mới sử dụng. Lại nhìn đến vẻ mặt người kia, nữ tử này chắc chắn không phải người tầm thường.
Hai người kia cũng nhận ra ánh mắt nàng nhìn hai người cũng không mấy thân thiện.
Nhưng về lí thuyết, với thân phận hiện tại của Yến Thu Xu, nàng thật sự không có quan hệ gì với bọn họ, sao bọn họ lại làm vậy? Thật không thể hiểu nổi.
Nàng liếc mắt một cái, sau khi xác nhận cảm giác của mình là đúng liền tiếp tục bước ra ngoài.
*
Mà lúc này, bên cửa sổ trên lầu hai kia, tiếng thở hổn hển vừa kiêu ngạo vừa phẫn nộ của một nữ tử vang lên: “Nàng ta có ý gì? Nhìn thấy bản quận chúa còn không chịu hành lễ?”
Yến Thu Uyển vội vàng trấn an: “Có thể nàng không nhận ra chúng ta.”
“Trông bản quận chúa khó nhận ra đến vậy sao?” Nữ nhân vẫn còn tức giận, hơi nhíu mày, nhưng người cũng đi xa rồi, nàng ta cũng không thể lôi người quay lại hành lễ với mình.
Vẫn phải kiêng dè Tiêu gia.
Yến Thu Uyển âm thầm cười lạnh, vậy mà nàng ta thật sự cho rằng ai cũng nhận ra mình, nếu không phải mấy năm vừa rồi, Chu Trạch Cảnh vùng dậy và có chút thể diện trước mặt hoàng đế, chỉ mang thân phận một Vương gia không có tước vị như vậy, ai sẽ quan tâm chứ.
Có điều nàng ta cũng ghét Tiêu gia, hơn nữa nàng ta nhớ rõ, lần đó khi Tiêu gia tổ chức tiệc sinh nhật cho tôn tử, nàng ấy từng gặp nữ tử này, nữ tử này vô cùng xấc xược, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Chắc quận chúa không biết, từ trước đến nay Tiêu gia đều như vậy, chúng ta không nên chấp nhặt với bọn họ.”
"A, thật ra bản quận chúa đã nhìn ra rồi, Tiêu gia thật sự không hiểu lễ nghi, năm đó Tam tiểu thư Tiêu gia còn đánh hôn phu của mình trên phố, sau đó thẳng thừng từ hôn, người nhà này thật sự rất tốt!”