Nhưng da mặt Đông Đông dày, hắn cực kì bình tĩnh: “Đệ đói, hu hu, A Xu tỷ tỷ, đệ có thể ăn được chưa?”
Yến Thu Xu liếc mắt nhìn cậu bé, nàng gật đầu: “Được, có thể ăn rồi. Bá mẫu, đây là phần của người, người mau thử xem hương vị ra sao.”
Mỗi người có một xiên, cứ như vậy mà chia.
Nhận được một xiên thịt nướng, Tiêu phu nhân sửng sốt một chút, mặc dù bà đã từng ở trên chiến trường, trong chốc lát bà cũng không hiểu, cứ như vậy mà ăn thôi sao? Thậm chí không cần bày lên bàn?
Nhất là Nhị thiếu phu nhân Tống Minh Đại và Tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngọc, tính tình hai người càng hướng nội, lại càng theo khuôn phép cũ hơn.
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Yến Thu Xu gật đầu khẳng định: “Vâng, cứ ăn trực tiếp như vậy, vừa nướng vừa ăn, không cần bày lên bàn, cũng không cần người hầu hạ, mọi người đừng lo, mời nếm thử.”
Dứt lời, nàng liền làm mẫu trước.
Vì xiên thịt tự làm nên thịt phía trên rất đầy đặn, cả xiên đều kín thịt, kích thước không nhỏ, khi ăn những xiên thịt vẫn còn nóng hổi kia, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng dâng lên.
Yến Thu Xu sợ miệng bị bỏng nên chỉ cố gắng dùng răng cắn một miếng thịt , nàng hơi cắn xuống, miếng thịt đã bị kéo ra, trên vỉ nướng còn vương vãi rất nhiều gia vị, gia vị rơi xuống đống than liền khiến mùi mặn và hơi cay lan ra, như vậy vốn đã khiến tâm trạng mọi người dễ chịu hơn, chờ đến khi ăn xong, tâm trạng lại càng vui vẻ.
Thịt cừu rất non và mịn, bởi vì là thịt cừu vừa mổ, lúc này hàm răng cắn xuống, cảm giác như nước bên trong tràn ra, thịt cừu tươi cùng với các loại gia vị như muối và hạt tiêu do Yến Thu Xu ướp, hoàn toàn không thể nhận ra hương vị ban đầu của thịt cừu .
Lại cắn một cái nữa, lần này hương vị bị trộn lẫn nhiều hơn, rất ngon ngọt, nhưng sau đó thịt cừu cũng được lấp đi bởi gia vị, vì vậy thịt không có vị béo, chỉ có đầy đủ hương vị thịt.
Thấy nàng ăn như vậy, mấy đứa trẻ cũng bắt chước rất nhanh, ngay cả Tiêu Bình Tùng mới quay lại cũng thản nhiên ăn, những đứa trẻ khác ban đầu có hơi do dự, sau đó mới thử mở miệng.
Một khi đã mở miệng, sự do dự và lo lắng liền biến mất.
Thậm chí, trong lòng chúng còn cảm thấy cách ăn này rất dũng cảm, tựa như chúng đang ở biên quan, cùng ăn thịt với những người lính vậy.
*
Đông Đông ăn một miếng, một tay quệt miệng, ăn nhanh quá, cậu bé ăn cả miếng thịt cừu nóng hổi trong miệng, đầu lưỡi nóng như đang nhảy múa trong miệng.
Thấy cậu bé như vậy, Tiêu Bình Tùng liền đưa nước cho cậu uống, sau đó không để cậu bé kịp phản ứng, lại đưa nước đến bên miệng cậu bé: “Uống nước đi, lưỡi bớt khó chịu hơn.”
Đông Đông cúi đầu uống cạn, cũng dần bình tĩnh lại, cậu bé lại tiếp tục ăn từng miếng thịt, sau đó cậu bé liền cười vui vẻ với huynh trưởng vẫn luôn chu đáo của mình.
Yến Thu Xu bất giác cong môi, nàng quay đầu nhìn cậu nhóc bên cạnh cũng đang đắm chìm trong món ngon, cậu ta không nóng nảy như Đông Đông, ban đầu cũng không chủ động như vậy, nhưng khi ăn thịt, thái độ của cậu ta thay đổi hoàn toàn.
Vẫn luôn cố gắng kìm nén con người thật của mình, vậy mà lúc này, mọi thứ đều bị bại lộ, miệng cậu ta không ngừng ăn xiên thịt cừu đã nguội, chẳng màng đến hình tượng, chẳng mấy chốc mặt cũng bị bẩn.
Khi cậu ta ăn thịt cừu còn nóng hổi, cậu nhóc cắn hết miếng này đến miếng khác, ánh sáng trong mắt cậu dường như ngày càng sáng hơn.
Ăn ngon thật!
Có vẻ như xiên thịt này bị cậu ta cắn sắp gãy, vì có một lần cậu ta cắn rất mạnh, khi ăn đến miếng thịt cuối cùng, đầu que đã bị cậu ta cắn nát.
Chu Chiêu Hoành càng ăn càng ngon, ánh mắt càng thêm ngạc nhiên, cậu ta không thể tin được mình có thể làm ra món ăn ngon như vậy!
Tất nhiên, tất cả đều nhờ công của A Xu tỷ tỷ chế biến, nhưng như vậy cậu ta cũng rất hài lòng và hạnh phúc theo cách này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không lo lắng như trước nữa.