Đúng lúc lần này thôn trang bên kia không ngừng đưa sữa bò tới, còn có cá tự nuôi nữa.
Yến Thu Xu nhìn trúng hai con cá vược.
Yên Thu Xu không thành thạo mấy việc giết mổ cá cho lắm, chỉ có thể giao cho Hứa ma ma. Sau khi làm cá xong nàng khía vài đao vào mặt ngoài của con cá rồi tẩm ướp gia vị rồi để khoảng một khắc.
Cắt hành với gừng ra trải lên bề mặt cá vược còn rưới lên một thìa rượu để vào trong nước sôi, lại cho thêm một thìa mỡ heo, để lửa lớn hấp trong thời gian khoảng một chung trà là được.
Món này vô cùng đơn giản nhưng cá vược ngon lại không thể cứ vậy mà ăn với cơm. Món chính không thể ăn được với cơm, thế là nàng lại làm thêm món bánh thịt chiên.
Chiếc bánh to bằng bàn tay được chiên vàng óng hai mặt, vớt ra liền dùng dao cắt thành hai nửa, còn có thể nghe được tiếng giòn rụm, bên trong lớp vỏ bánh giòn xốp là nhân thịt bò nhồi thơm lừng.
Xếp xong món bánh thịt rán, cá hấp cũng ra lò, đúng lúc dầu trong còn đang nóng, đợi cá vược được vớt ra liền trực tiếp rưới lên, “Xèo” một tiếng, hành tây nằm bên trên co lại, cá được xử lý vô cùng tốt nằm trong đĩa, từ vết dao cắt lộ ra thịt cả mềm mịn, mùi thơm cũng tỏa ra vào đúng lúc này. Không có mùi cá mà thay vào đó là mùi thịt cá thơm phức!
Yến Thu Xu thỏa mãn hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm này, bưng phần của mình qua, còn dư lại thì để cho Thủy Mỗi với Hứa ma ma đưa cho những người khác. Đến bàn ăn còn đang cảm thản, mấy đứa nhóc Đông Đông lại không tới?
Thật ra không phải một ngày ba bữa bọn nhỏ đều đến, ví dụ như hôm nay cả sáng và trưa đều không tới.
Nhưng chắc chắn một ngày sẽ tới một lần, Đông Đông thì thường xuyên đến hơn một chút. Ngoại trừ bữa sáng thỉnh thoảng sẽ ăn với Tiêu phu nhân còn đâu thời gian còn lại đều đến chỗ của Yến Thu Xu, bởi vì mẹ cậu nhóc không có ở nhà.
Nhưng vừa mới cảm thán xong thì lại nghe thấy tiếng Đông Đông kêu to: “Oa! Thơm quá đi!”
“A Xu tỷ tỷ, muội đến rồi đây!” Uyển Nhi giòn tan gọi.
*
Yến Thu Xu tức cười, nhìn về phía Thủy Mỗi: “San ra một phần bánh rán thịt đi.”
“Vâng.” Thủy Mỗi cười mỉm gật đầu.
Chỉ là đợi đến khi hai đứa nhóc đến trước mặt, Yến Thu Xu lại không dễ nói chuyện như vậy nữa. Nàng nhíu mày, ra vẻ không vui nói: “Đến muộn vậy, không giúp được gì mà muốn ăn hả?”
Đông Đông vô cùng dẻo miệng, nắm chặt hai bàn tay nhỏ đấm lưng cho nàng: “Tỷ nấu cơm vất vả rồi, để đệ đấm bóp cho tỷ nha, còn có chỗ nào không thoải mái không?”
“À, bên này này.” Yến Thu Xu chỉ chỉ một bên khác.
Đông Động lập tức nháy mắt với tỷ tỷ.
Uyển Nhi chậm mất nửa nhịp nhưng vẫn lĩnh ngộ được, vô cùng khôn khéo tới đấm lưng cho nàng, giọng vừa mềm vừa ngọt: “A Xu tỷ tỷ, lực thế này được chưa?”
Thật ra chẳng có lực gì cả.
Hai đứa trẻ đều mềm nhũn nhưng Yến Thu Xu lại thấy rất vui, nàng hưởng thụ một lúc rồi liền mỗi tay ôm một nhóc: “Được rồi được rồi, cảm ơn Uyển Nhi với Đông Đông đã đấm lưng cho ta nha, ta mời hai nhóc ăn cơm.”
“Oa! Có thể ăn rồi!”
“Cảm ơn A Xu tỷ tỷ!”
Đông Đông vui vẻ tìm một chỗ ngồi xuống, Uyển Nhi thì ngồi bên cạnh Yến Thu Xu. Tuy cô bé không kêu la om sòm như cậu nhóc kia nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Lúc này Thủy Mỗi cũng bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong qua.
Nửa bát cơm, nửa cái bánh thịt bò, còn có thêm cá hấp với một phần súp nấm.
Đồ ăn có vẻ thanh đạm, còn lâu mới hấp dẫn bằng thịt cá trước đó nhưng cẩn thận ngửi sẽ ngửi ra được một mùi thơm hấp dẫn khác. Đông Đông hít hít cái mũi nhỏ mới ngửi thấy được mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng: “Thơm ghê!”
“Con cá này ít xương, hai đứa có thể ăn được nhưng phải ăn từ từ, phái nhai kỹ một chút, biết chưa?” Yến Thu Xu nhắc nhở.
“Dạ!” Đông Đông dùng sức gật mạnh đầu, vươn đôi đũa qua.