Đông Đông nói xong, vô cùng bận rộn tiếp tục cầm bánh quy ăn nhoàm một miếng lớn, mấy bánh quy xốp giòn đồng loạt bị cắn mất một miếng, còn có chút vụn bánh dính trên miệng cậu nhóc. Câu nhóc mím môi răng không ngừng nhai, quai hàm cũng phồng lên. Sau khi ăn hết bánh trong miệng mới lè lưỡi, không quên ăn nốt chỗ còn lại.
Lý ma ma hít sâu một hơi, trong không khí cũng tràn ngập mùi sữa thơm lừng. Vì đã được ăn thử nên mới càng khó có thể chịu được, nhưng bà ta cũng nhìn ra được thứ này không có phần của mình từ vẻ mặt của Yến Thu Xu!
Bà ta có chút hối hận, sớm biết như vậy thì lúc này đã không ăn thử.
Không, có lẽ phải sớm hơn chút nữa, bà ta ngay từ đầu đã không nên đắc tội vị cô nương này!
Đúng là không chừa cho chút lại đường nào mà!
Khổ tâm của Lý ma ma Yến Thu Xu không biết, nàng chỉ biết, tay nghề của nàng thật tốt!
Bánh mì sắp nướng xong, mùi hương đó càng ngày càng nồng đậm.
Bánh quy cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là không có thời gian bỏ vào, bởi vì bánh mì nướng rất nhanh chín.
Yến Thu Xu ăn bánh quy, uống sữa rồi đợi trong chốc lát, khi đã đến giờ, mùi hương càng thêm nồng đậm, nàng lại nhắc Hứa ma ma lấy hộp nướng bánh mì ra.
Cái hộp này có nắp đậy, sau khi mở ra thì phát hiện vỏ ngoài có hơi thâm và có vị đắng.
Lông mày Yến Thu Xu lập tức giật giật, nàng nhanh chóng dùng đũa rút ra, chiếc bánh mì đã được nướng kỹ bị xé mở, lộ ra bên trong còn trắng nõn sạch sẽ, nàng mới yên tâm: “Có hơi nhão, chắc là do để lâu, lần sau rút ngắn thời gian lại một chút.”
Hứa ma ma gật đầu: “Lão nô nhớ kỹ.”
Nhưng có thể làm được như vậy đã rất tốt rồi, Yến Thu Xu cầm dao nhỏ cạo phần bánh mì ở phía trên hộp sắt đựng bánh mì xuống tới, tuy rằng hơi dính dính một chút, nhưng chỉnh thể vẫn khá tốt.
Lúc lấy ra toàn bộ là một ổ bánh mì hình hộp lớn.
Ở trên sẽ có một vài chỗ bị lõm, không phải hoàn mỹ, nhưng chỉ cần cắt bỏ những phần bị nhão, bị hỏng đi là được, mùi hương vẫn rất mê người.
Yến Thu Xu trực tiếp ôm bánh đến bàn thịt nướng, cát một lát nhỏ, chia làm bốn phần đưa cho đám Đông Đông: “Nếm thử xem, hương vị thế nào?”
Bánh mì mềm xốp hở ra ngon hơn bánh kem rất nhiều, độ ngọt thì có hơi giống nhau, nhưng vị lại hoàn toàn khác nhau.
Bánh kem là ngọt lịm mềm mại, độ ẩm lớn hơn nhiều, bánh mì thì lại mềm xốp thơm ngọt, nếu ăn trực tiếp thì khô như màn thầu, nhưng vị của nó lại không đơn giản như vị của màn thầu.
Sữa bò, trứng gà, nước sốt hòa quyện khiến hương vị của nó càng thêm phong phú.
Đông Đông nhấm nháp xong, quyết đoán gật đầu: “Ngon quá!”
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, mới nói: “Ngọt ngào, mềm mại, chỉ là có hơi khô.”
Tiêu Bình Tùng tấm tắc: “Ngon lắm ngon lắm!”
Ba hài tử nói xong, tất cả đều nhất trí nhìn về phía người thứ tư, trước kia vào thời điểm này A Hoành đều sẽ chủ động nói hương vị ra sao, nhưng Chu Chiêu Cần lại không thói quen như vậy, nên vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Kết quả là bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hắn đã khẩn trương tới mức tim đập nhanh, chỉ là sau khi phản ứng lại Chu Chiêu Cần thử mở miệng: “Rất ngon! Thơm quá thơm quá!”
Ba đứa trẻ: Thỏa mãn.
Bọn họ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Yến Thu Xu, Yến Thu Xu vừa lúc cũng đang nhấm nháp, thấy trọn một màn bọn họ nhìn về phía Chu Chiêu Cần kia, chưa kịp nói chuyện, cũng mang theo vài phần dung túng, muốn bọn họ chiếu cố hài tử này, nên cũng không lập tức mở miệng.
Không nghĩ tới Chu Chiêu Cần lại phối hợp tích cực đến vậy, nhấp môi một ngụm nhỏ, nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, cười nói: “Còn có thứ ngon hơn nhiều so với cái này!”
Đông Đông: “Oa!”
“Là cái gì?”
“Ăn luôn sao?”
Yến Thu Xu cười gật đầu, Hứa ma ma lấy lò than đã được chuẩn bị sẵn, giống như dùng để nướng thịt nướng vậy, sau đó cho một miếng bơ xuống, bơ gặp được tấm sắt nóng, thuận lợi hòa tan, tiếp theo, nàng cắt một lát bánh mì nướng rồi đặt nó sang một bên, sau đó lại nhanh chóng phết mặt, mỗi mặt bánh đều dính đầy bơ.