Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242:

Chương 242:

Chờ ăn xong một ngụm hoành thánh xuống bụng, Tiêu phu nhân vừa mới cảm giác vô vị, uống một ngụm canh gà màu vàng nhạt, nhân nhiều bột mì, canh gà cũng không dầu mỡ, trong miệng tràn ngập vị tươi ngon.

Bà thở ra một hơi, bắt đầu ăn viên hoành thánh thứ hai.

Hôm nay bữa sáng quá mức mỹ vị, Tiêu phu nhân trước kia từng ăn không ngon, nhưng sau lần tĩnh dưỡng này, sớm đã có thể ăn uống bình thường, chờ ăn xong bữa sáng, bà vẫn còn chưa đã thèm, lúc này lại dừng ánh mắt trên hai phần hoành thánh còn dư ra kia.

Chắc là chuẩn bị cho Đông Đông và Uyển Nhi, nhưng hai hài tử này hiện tại không có ở đây, vừa vặn đúng ý Tiêu phu nhân.

Tống Minh Đại đã trước một bước nhận thấy được, tự mình bưng một phần đưa đến trước mặt Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân đang có tâm trạng tốt sâu kín nhìn nàng ta một cái, tiếp nhận phần hoành thánh này, tiếp tục ăn.

Tống Minh Đại ngồi ở đối diện bà trộm nhẹ nhàng thở ra.

Lại nghe Tiêu phu nhân nói: “Đừng tưởng rằng một phần hoành thánh có thể làm ta không tức giận, ngươi là người của Tiêu gia, cho dù là mẫu thân ruột thịt, chỉ cần động đến ngươi một chút, cũng là đánh vào mặt mũi Tiêu gia, hơn nữa nàng ta còn không phải mẫu thân ruột của ngươi!”

Đến lúc này, mọi người trên bàn cơm người đều đã ăn no, tỷ như Tiêu Hoài Ngọc đã không ăn nổi nữa rồi.

Một câu của Tiêu phu nhân, làm nàng sửng sốt, quay sang nhìn nhị tẩu, lại nhìn mẫu thân, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Nương, nhị tẩu bị khi dễ sao?”

Tiêu phu nhân không trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn, cứ ăn như vậy, hoành thánh đã ở độ ấm thích hợp, không cần thổi nữa, có thể trực tiếp ăn.

Bà ăn từng ngụm một, bình tĩnh mà ăn, làm Tống Minh Đại càng thêm đứng ngồi không yên.

Tiêu phu nhân giống như trụ cột của Tiêu gia, cho dù nhiều năm không ra ngoài, nhưng gả đến nơi này làm con dâu mười mấy năm, nàng ta cũng vẫn luôn dựa vào đối phương, thậm chí so với Tống gia, đối với nàng, Tiêu gia nới thật sự là nhà.

Hiện tại thành ra thế này, nàng ta liền hối hận, nhưng không biết phải giải thích như thế nào.

Mãi đến khi Tiêu phu nhân ăn đến miếng cuối cùng, thỏa mãn uống một hớp canh lớn, lau lau miệng, mới không nhanh không chậm nói: “Ngươi thật sự không định tự mình nói sao?”

“Con dâu không sao, sau này sẽ không vậy nữa.” Tống Minh Đại nhận mệnh cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Tiêu Bình Tùng vẫn luôn yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Không phải! Con tận mắt nhìn thấy mợ đánh nương, nương cũng không dám phản kháng!”

Hô hấp Tống Minh Đại ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn nhi tử.

Tiêu Bình Tùng cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường cho rằng mình không sai, nãi nãi nói, cậu làm rất đúng, nương cậu vẫn luôn trong nội viện, không nhìn rõ mọi chuyện, tạo ra sai lầm lại tự cho là quyết định tốt cho Tiêu gia và cậu.

Vậy cậu phải tự mình sửa lại.

Cha từng nói, cậu trưởng thành phải bảo vệ nương, bây giờ còn chưa được, vậy để nãi nãi làm đi.

Dám khi dễ, tất nhiên phải chịu giáo huấn, người Tiêu gia, ai cũng không thể khi dễ!

Tiêu phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn Bình Tùng làm gì? Bình Tùng còn thông minh hơn ngươi, biết tới tìm ta! Mà ngươi, bị người khi dễ đến trên đỉnh đầu, còn bị người ta khi dễ ở Tiêu gia, ngươi cũng không biết lại đây nói một tiếng! Tống Minh Đại, được lắm! Càng ngày càng ngu ngốc, giống y như người nương cổ hủ kia của ngươi!”

Tống Minh Đại thần sắc cứng lại, đôi mắt lập tức ướt át, nàng ta gắt gao cắn cánh môi, muốn nhịn xuống, nhưng trong lòng vẫn sinh ra vài phần ủy khuất, nhất thời khó có thể khắc chế, biện giải nói: “Con cũng chỉ muốn Bình Tùng có thể bình an lớn lên…”

Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên lâm vào trầm lặng, hốc mắt Tiêu phu nhân cũng đỏ hồng theo, áy náy quay mặt đi.

Tạ Thanh Vận chậm rãi vỗ vỗ bả vai nàng ta, thấp giọng nói: “Bình Tùng nhất định sẽ bình an lớn lên!”

Bình Luận (0)
Comment