Không kể binh lính bình thường, các tướng lĩnh cũng cùng ăn cơm, đồ ăn của bọn họ có tốt hơn một chút, ít nhất còn có chút thịt, nhưng vừa ngửi được vị này, cũng không chống đỡ nổi nữa, liền có một người nói thầm: “Đại Chu lấy đâu ra cho bọn chúng ăn ngon như vậy? Chẳng lẽ tình báo sai?”
“Nhất định là do Đại Chu đang giăng bẫy chúng ta, Đại Chu nhiều người, bọn chúng đang đánh lừa chúng ta theo chân gây chiến!” Một tướng lĩnh khác hùng hùng hổ hổ nói, nói xong thì nuốt nước miếng, nhưng mà nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, làm hắn ăn chẳng có chút hứng thú nào.
“Vậy chúng ta có đánh không?”
“Đánh, hiện tại chúng ta còn gặp người Tiêu gia, một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được, phải đánh, đánh xong rồi là có thể ăn đồ ăn ngon của bọn chúng!”
“Được! Đánh!”
Một bên nỗ lực ủng hộ sĩ khí, một bên sĩ khí tự nhiên tăng vọt.
Đồ ăn vẫn luôn là thứ bọn họ chờ mong nhất.
Hiện giờ càng biến thành tâm niệm của mỗi người, nhất định phải huấn luyện thật tốt, mới có đồ ăn ngon!
Lúc này xuất chinh, so với dĩ vãng, thật sự quá hạnh phúc!
“Lão Trương, cho ta thêm một cái chân gà!” Một sĩ binh hô.
Một binh lính khác nói: “Thêm một chút nước kho, thêm nhiều chút, ta phải gặm hết bánh bột bắp!”
“Đã biết đã biết!” Đầu bếp múc cơm không kiên nhẫn nhắc nhở: “Lần này cũng xin thêm, các ngươi đừng tưởng đây là nước uống chứ…”
“Không đâu, tại ăn ngon lắm, cho dù chấm cục đá cũng ăn ngon vô cùng!” Một người cười nói: “Mỗi một ngụm đều có vị thịt, ai da…”
Mọi người vô cùng náo nhiệt, cho dù trong lúc đánh giặc, trên mặt bọn họ cũng không thấy vẻ ủ rũ và hoảng loạn, tràn đầy hy vọng vào ngày mai.
Làm chủ tướng, trong lúc Tiêu Hoài Đình tuần tra, thấy một màn này, nội tâm vẫn rất cao hứng.
Chỉ có ăn nhiều, huấn luyện nhiều, mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót!
Mà hiện tại cảm xúc của mọi người có thể tăng vọt như vậy, chủ yếu là do mỗi ngày đều có hi vọng.
Tiêu Hoài Đình đi vào chỗ phát cơm, nhìn nồi sắt to đùng kia một cái, mùi hương càng ngày càng nồng đậm, hương vị này bao gồm rất nhiều loại hương liệu tạo thành, nếu một mình thì không xác định được là hương vị gì, nhưng kết hợp cùng nhau, quả là chấm cái gì cũng ăn được.
Lúc bọn họ gần đi lòng lợn có rất nhiều, nhưng lòng lợn lại không thể được lâu, cũng may nhờ phương pháp Yến Thu Xu cung cấp, gần như tất cả thức ăn đều có thể chế biến được.
Củ sen, chân gà làm từ đậu phụ phơi khô.
Sau khi đun sôi với nước muối, chỉ một thời gian ngắn, mùi vị đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Thấy Tiêu Hoài Đình lại đây, đầu bếp nói: “Tướng quân, ngài muốn ăn chút không?”
Nhưng không đợi chàng trả lời, binh lính xếp hàng chủ động lui xuống, lôi kéo chàng lại: “Tướng quân, lại đây ăn, hôm nay có chân gà, có ngó sen, ăn rất ngon!”
Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Hoài Đình lộ ra vài phần ý cười, gương mặt vốn thành lãnh lúc này cũng trở nên nhu hòa: “Được, vậy chiếm chút tiện nghi của các ngươi vậy.”
“Đừng khách khí!” Một binh lính nói.
Rất nhanh đã đến Tiêu Hoài Đình, đầu bếp còn cố ý cho chàng nhiều một chút, bánh bột bắp cũng nhiều hơn một cái: “Nếu tướng quân thấy không đủ lại đây lấy thêm ạ!”
“Ừm.” Tiêu Hoài Đình gật gật đầu, bưng chén đi đến một bên, ngồi xổm giống một đám binh lính, cầm đũa lên ăn.
Một chén lớn đầy, nửa mặt trên là một chút đậu phụ phơi khô, một mảnh hạt khô ướp, vài miếng ngó sen, hai cái chân gà, bên kia là một phần rau dại xào qua, ba cái bánh bột bắp.
Dưới chén có một muỗng cơm, đương nhiên cơm này không phải là gạo trắng tinh, mà là lương thực trộn thêm bột ngô, người quen ăn ngũ cốc mịn sẽ hơi khàn cổ họng, chàng ăn đã quen, nhưng cắn miếng đầu tiên cũng thấy hơi khô.
Tiếp theo chàng gắp một miếng ngó sen.
Ngó sen kho qua thêm một chút nước, không giòn, nhưng hương vị lại rất ngon, một lần ăn hết cả viên, hương vị tràn đầy trong khoang miệng, lập tức cảm thấy không còn khó ăn nữa, thậm chí còn muốn ăn thêm một ngụm.