Yến Thu Xu cũng không muốn đi nữa.
Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!
Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không.
Tiêu Hoài Khải thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.
Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.
Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.
Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng.
Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xu đã thấy trong kiếp trước của nàng.
Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”
"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"
“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"
"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."
Yến Thu Xu nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.
Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!
Thỏa mãn xong, Yến Thu Xu lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Thiếu cái gì chứ?
Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.
Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xu đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!
Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.
Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.
Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Đình trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.
Nhưng cá nướng thì thực hiện như thế nào?
Cá nướng thì không cần quá cay, có thể bắt đầu từ vị thanh đạm, đợi khi chán vị này rồi thì làm vị khác?
Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Thu Xu bắt đầu ngứa ngáy.
*
Nhưng lúc này, rắc rối lớn nhất chính là...
“A Xu tỷ tỷ, trưa nay chúng ta ăn gì?” Uyển Nhi nhìn mấy quán ăn nggon ven đường hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết nên ăn gì.
Cái này ngon, cái kia cũng ngon!
Chọn cái nào cũng cũng là một loại mất mát.
Yến Thu Xu nhìn quét một vòng, cũng do dự.
Thủy Mỗi chỉ vào một cửa hàng nằm xéo hướng đối diện, cười nói: “Cô nương, chúng ta ở trong phủ hình như chưa từng đến quán đó, không bằng đến thử một lần đi?”
Yến Thu Xu nhìn theo, trên bảng hiệu viết: lẩu gà
“Được!” Yến Thu Xu gật đầu xác định, cất bước đi qua, Uyển Nhi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đi tới, bước chân Yến Thu Xu đột nhiên xoay chuyển, đi về một hướng khác.
Uyển Nhi sốt ruột hô: "A Xu tỷ tỷ, là nơi này! Tỷ đi nhầm rồi!”
Nói xong thì đột nhiên thấy một người qua đường đang nhìn mình, mặt cô bé đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng dùng hai tay che miệng lại.
Người qua đường thiện ý cười nói: “Tiểu cô nương thay răng thật đáng yêu nha!”