"Thơm thật, quả anh đào cũng đẹp mắt. Món cá nướng này chắc nhiều sẽ người thích lắm đây!"
Yến Thu Xu cũng hài lòng gật đầu, nhìn con cá nướng mà hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương của nó, nhẹ giọng nói: “Hình như giá cá không đắt, nếu ăn vừa miệng, ta cũng có thể kiếm được chút lời."
Thủy Mỗi cười khúc khích: “Tất nhiên vừa miệng rồi, nhưng món cá nướng này, cô nương định tự ăn hay đưa cho bên Tiêu phu nhân?"
Yến Thu Xu nhìn sắc trời, nói: “Còn sớm, còn có thể làm thêm một phần, vậy phần này ngươi bảo người đưa đến phủ Xương Vương, đưa cho bọn A Hoành, xem như đáp lễ.”
Những vị khách khác đưa lễ vật không có đưa riêng cho nàng, chỉ có phủ Xương Vương đưa anh đào, là đơn riêng cho nàng một phần.
Vậy tất nhiên nàng cũng phải đi đáp lễ đặc biệt một chút.
Những thứ khác người ta đều có, chỉ có chút đồ ăn ngon là coi được.
“Được, nô tỳ lập tức phái người đưa đi.” Thủy Mỗi lập tức theo tiếng, Yến Thu Xu xắn tay áo bắt đầu nấu nồi thứ hai.
*
Bên này còn đang làm mỹ thực, nhàn nhã thích ý.
Trong triều lại bởi vì một phần quân báo lần nữa lâm vào tình cảnh quỷ dị.
Ngay thời điểm sắp hạ triều, một phong thư báo chiến lại lần nữa xuất hiện, lúc này đây là tin chiến thắng!
Hơn mười ngày trước, Tiêu Hoài Đình một lần nữa hạ gục ba tòa thành trì của vương quốc Ô Tháp, đây là chiến thắng lớn nhất kể từ khi bắt đầu chiến tranh giữa hai nước, bá tánh toàn kinh đô đều vui mừng không thôi.
Lúc này tin chiến thắng đến hẳn cũng là chuyện tốt.
Nhưng chuyện không tốt là có một số người lại không muốn đánh tiếp.
Trên thực tế trận chiến sự này cũng không nhất định phải đánh, chỉ là có người muốn tiêu hao thế lực của Tiêu gia, nhưng ai ngờ trận này vậy mà đánh đến mức hai thế lực ngang nhau?
Lục Lang của Tiêu gia thật quá yêu nghiệt.
Thậm chí còn vượt qua phụ thân và huynh trưởng hắn!
Rõ ràng quân lương cũng không cung cấp nhiều, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức đánh?
Nhưng ai ngờ bây giờ người ta lại sắp đánh xuyên qua Ô Tháp luôn rồi!
Lão hoàng đế cũng không muốn để hắn đánh tiếp, bằng không tất cả quân công đều sẽ bị Tiêu gia cầm đi hết, thật ra ông có thể phái một võ tướng mình tin tưởng đến chiến trường lấy danh nghĩa chủ soái đoạt đi quân công lần này.
Nhưng mà nhiều năm trước ông đã làm như vậy một lần, cuối cùng lại khiến tên chủ soái kia có đi mà không có về, nói là do hắn liên hệ với quân địch, trực tiếp bị trảm tại chỗ.
Nhưng lão hoàng đế rất rõ ràng, lúc đó là người Tiêu gia cố ý thêu dệt sự việc, có một số việc bên ngoài, ông đúng thật là không quản tới, cho nên lúc này ông cũng không muốn tìm thêm một tên võ tướng tới đoạt công, chỉ muốn đánh vừa vừa là đủ rồi.
Ông già rồi, không muốn tranh đoạt nhiều nữa, chỉ muốn an hưởng tuổi già, đương nhiên trước khi chết, ông phải làm cho đám người Tiêu gia như hổ rình mồi này suy bại hết, bảo đảm Tiêu gia sẽ không điên đảo vương triều sau này.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, đám người Xương Vương, Thuận Vương cầm đầu rất kiên định ủng hộ tiếp tục đánh, đám người Tuyên Vương, Tấn Vương lại không ủng hộ đánh, trước mắt phái chủ chiến đang chiếm thế thượng phong, lý do cũng rất đầy đủ, nhưng hai bên vẫn giằng co không bên nào chịu thua bên nào.
Bởi vì lão hoàng đế không chịu nhả ra.
Rối rắm hồi lâu, cuối cùng lão hoàng đế cũng chậm chạp nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư Tiết đại nhân, lão đông tây này đúng là cáo già, thật biết cách khôn khéo bảo vệ mình, ông ra vẻ buồn rầu thở dài nói: “Tiết ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?”
Một câu này thành công làm tất cả văn võ bá quan trong triều hướng ánh mắt về phía Tiết đại nhân, Tiết đại nhân vuốt bụng béo của mình, định theo thường lệ pha trò có lệ một chút.