Có người cười thầm, nhưng vừa nghĩ đến mình cũng bị vừa hố không ít thì cười không nổi nữa, nhìn tên béo này thế nào cũng không vừa mắt.
Tiết đại nhân nhận thấy trong mắt bọn họ không có dị thường, trong lòng cũng yên ổn hơn, một đường đi theo Xương Vương tiến vào Xương Vương phủ, mới vừa ngồi xuống phòng khách, đang định thử hỏi vài câu.
Bỗng nhiên ông ngửi được một mùi hương làm hắn chảy nước miếng.
Lời nói của Tiết đại nhân bị nước miếng làm cho nghẹn sặc, trực tiếp nói: "Điện hạ, tay nghề của đầu bếp trong phủ ngài thật lợi hại, thơm quá đi!"
Xương Vương cũng ngửi được, nhìn quản gia: "Đây là món gì? Sao mùi thơm vậy?"
Quản gia cười giải thích: "Là cá nướng Yến cô nương Tiêu gia gửi tới, Yến cô nương nói trước khi ăn nên hâm nóng trên lò, nô tài đang sai người hâm nóng, rất nhanh sẽ xong."
Hai mắt của Tiết đại nhân phát sáng, Yến cô nương Tiêu gia?
Người mà nhi tử ông ấy thích?
Vậy mà rất thân với Xương Vương?!
Thông thường, nếu đầu bếp của ai đó gửi tặng một thứ gì đó, họ thường nói tên gia chủ của mình, nhưng hiện giờ lại trực tiếp điểm danh Yến cô nương, vậy khẳng định không phải là phụ thuộc phẩm của Tiêu gia, thê tử ông ấy nói nàng chỉ là đầu bếp Tiêu gia, có lẽ là đã hiểu lầm.
Tiết đại nhân ho nhẹ một tiếng, lại lần nữa muốn mở miệng: “Điện hạ…”
Hai chữ này vừa nói ra, ông ấy lại ngửi thấy mùi hương kia càng ngày càng nồng, thành công lần nữa chuyển dời lực chú ý ông ấy.
Vừa nhấc mắt, ông ấy đã thấy một người hầu bưng một phần cơm có vẻ khá thịnh soạn đi tới, trải khăn dày đặt lên bàn, nhưng thứ đặt xuống lại là một cái đĩa sắt lớn, bên trong là nước canh vẫn còn kêu ục ục bởi vì vừa hâm nóng.
Nhân vật chính của món ăn này là một con cá.
Một con cá trông khá to và cực béo!
Tiết đại nhân thèm thuồng nhìn chằm chằm, không nói lời nào, còn nói cái gì nữa, lúc này mà nói thêm một chữ sẽ làm chậm mỹ thực.
Lúc này, một thiếu niên trắng trẻo thanh tú, thoạt nhìn ước chừng bảy tuổi đi tới, lông mày ánh mắt hơi giống với Xương Vương.
Tiết đại nhân cố hết sức mở miệng nói: "Hạ quan tham kiến đại hoàng tôn điện hạ."
“Chào đại nhân.” A Hoành lễ phép đáp, ngồi ở bên cạnh Xương Vương.
Xương Vương xoa đầu cậu ta: "Nương con đâu?"
A Hoành bĩu môi không vui, nhỏ giọng nói: "Nương nói chúng ta ăn cơm trước đi, nương không ra."
Xương Vương lắc đầu nói: "A Hoành, con đi mời mẫu thân tới đi. Đồ ăn nhiều như vậy, ba người chúng ta làm sao ăn hết? Không cần để ý mấy cái lễ nghi phiền phức đó."
“Vâng!” A Hoành nghe vậy lập tức vui vẻ, hớn hở chạy ra ngoài gọi người.
Cách thật xa bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé kêu nương.
“Tiểu điện hạ thật hiếu thuận.” Tiết đại nhân cười nói.
Xương Vương cũng cười đôi mắt cong cong, gật đầu nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này mềm lòng thiện lương.”
Cũng bởi vì cậu bé thiện lương, làm hắn hoảng hốt tỉnh lại từ giữa hỗn độn, nhận thấy trách nhiệm trên người mình.
Nụ cười Tiết đại nhân cũng trở nên chân thật hơn một chút, bề trên tốt bụng sẽ khiến cho thuộc hạ cảm thấy an tâm hơn, mặc dù trước kia ông ấy không dám chọn phe, nhưng Xương Vương từng là người kế vị, ở trong lòng ông ấy vẫn có nhiều khả năng hơn người khác một chút.
*
Rất nhanh Xương Vương phi cũng đến.
Tiết đại nhân lại hành lễ, sau đó chính thức bắt đầu buổi ăn.
Trên bàn có rất nhiều món ngon, ngoại trừ cá nướng chiếm một vị trí lớn, thịt viên nhỏ giòn, cánh gà cay, v.v. chỉ là rốt cuộc bởi vì cá nướng chiếm vị trí lớn nên càng thêm hút tình.
Xương Vương tiếp đón ông ấy: “Tiết đại nhân không cần khách khí, ăn nhiều một chút.”
Sau đó, với tư cách là chủ nhà, miếng đầu tiên hắn mở đũa là trên bụng con cá lớn.
Thịt cá béo tươi, mềm, da hơi tái nhưng thấm đẫm vị mặn, cay và hơi ngọt của nước canh, dùng đũa mạnh một chút là thịt cá sẽ rút hết ra.
Từng miếng thịt cá trắng mềm đưa đến tận miệng cùng với từng thớ da cá dai dai trộn lẫn với nước lèo.