Tiêu Bình Tùng gật đầu: "Ừ!"
Đông Đông nhăn mặt, tiếp tục rên rỉ.
Yến Thu Xu khuấy nước canh trong nồi một lần nữa, trong xương vẫn còn rất nhiều thịt, không thêm gia vị, chỉ thêm một ít gừng, khiến nước canh có màu trắng đục trông rất thơm ngon.
Lớp dầu phía trên được nàng vớt bớt, nhìn không hề dầu mỡ chút nào.
Nàng ngửi ngửi, gật đầu nói: "Được rồi, Uyển nhi, Bình Tùng, Đông Đông, đến cầm một chén đi, mấy đứa có thể uống rồi."
“Đi thôi!” Hai đứa trẻ đang ngồi chơi bài ở bàn đá ở ngoài nhanh chóng chạy tới, Đông Đông ở trong phòng bếp xông lên trước.
Mỗi người một chén canh.
Phần còn lại, Yến Thu Xu vớt một giò heo rút xương ra, quết một lớp nước sốt dày lên trên, lại phết dầu lên rồi cho vào lò nướng.
Lửa trong lò đã sớm dâng lên, nhiệt độ rất cao, cho giò xương vào rồi đậy nắp lại, chỉ cần uống một chén trà là có thể lấy ra, rắc một ít gia vị thịt nướng lên trên, rồi nướng trong chốc lát.
Sau đó có thể đóng gói hộp thức ăn.
Trong bát canh của ba đứa trẻ vẫn còn rất nhiều, vậy nên Yến Thu Xu không để chúng đi theo: "Mấy đứa từ từ uống, tỷ đi đưa cho cô cô mấy đứa.”
“Vâng ạ!”
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khúc xương to trên bàn, ba đứa mỗi người một khúc, nhưng húp xong canh mới được ăn.
*
Nghe nói Yến Thu Xu đến đây, Tiêu Hoài Nhã đang nằm trên giường buồn chán chơi ván gỗ giật mình, nàng ấy lập tức ngồi dậy, sửa sang đầu tóc, quần áo, sau khi bảo đảm đã che kín mặt, mới bảo nha hoàn mời người vào.
Yến Thu Xu chậm rãi tiến vào, cùng Thủy Mỗi mở hộp đồ ăn ra, đặt chén muỗng và đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng nói: “Ngũ tiểu thư, ta có nấu một ít canh hầm xương, ta đã bỏ hết dầu mỡ, đại phu nói thương thế của người thích hợp ăn canh xương để tẩm bổ, người ăn thử xem vừa miệng không? Nếu không thích cũng không cần miễn cưỡng mình.”
“A Xu cô nương khách khí quá.” Tiêu Hoài Nhã thụ sủng nhược kinh, cho dù nàng biết vị khách trong phủ này thường xuyên nấu đồ ăn cho nương nàng ấy, nhưng dù sao đối phương cũng là khách, nàng ấy càng không ngờ Yến Thu Xu biết mình không thích uống canh dầu mỡ trong bếp, cho nên mới tự làm rồi còn đích thân mang đến đây.
Lễ vật như vậy đối với tiểu thư thế gia mà nói là rất lớn.
“Không có gì, ta cũng thích nấu ăn, Đông Đông nói không sai, nếu người thích, sau này ta có làm món gì sẽ bảo người đưa đến đây một phần.” Yến Thu Xu cười nói.
“Vậy ta đa tạ trước.” Tiêu Hoài Nhã cũng nhẹ giọng cười đáp lại.
Yến Thu Xu thấy vậy, lập tức đưa khay cho nàng ấy, cười nói: "Có muốn ăn ngay không?"
Nụ cười của Tiêu Hoài Nhã hơi ngưng lại, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Ta bây giờ không tiện lắm, có thể..."
Yến Thu Xu nhất thời còn không phản ứng lại, chờ nhìn thấy Tiêu Hoài Nhã mím môi, nàng mới nhớ ra, lập tức đứng dậy nói: “Đúng rồi, bọn Đông Đông còn ở trong sân chờ ta, vậy ta không quấy rầy nữa.”
Nàng chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại.
Tiêu Hoài Nhã thở phào nhẹ nhõm, nghiêng tai cẩn thận nghe mọi người đều đã đi xa, nàng ấy mới chậm rãi vén khăn che mặt lên, tấm khăn che mặt dày nặng hạ xuống, để lộ ra nửa khuôn mặt bên dưới.
Các đường nét trên khuôn mặt nàng ấy khá giống với Tiêu Hoài Vũ và Tiêu Hoài Ngọc, chỉ là càng thêm thanh tú dịu dàng, đôi lông mày lá liễu và đôi mắt hạnh nhân trên khuôn mặt mềm mại mảnh khảnh, mũi nhỏ mà cao, đôi môi hồng hào xinh đẹp.
Nếu Yến Thu Xu có thể nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi, đây là dáng vẻ mà mẫu thân nguyên chủ muốn lúc nguyên chủ trưởng thành, nhu nhược mà không yếu đuối, nhẹ nhàng mà vẫn khí chất.
Nhưng trên má nàng ấy đột nhiên xuất hiện một vết sẹo dài bằng ngón tay, bởi vì vết sẹo đã có khá lâu, trên khuôn mặt láng mịn có một chỗ nhô ra rõ ràng, vết sẹo quá sắc, trở nên sắc bén từ giữa hai bên.