Chu Trạch Cảnh nghe vậy, trực tiếp hít hà một hơi, vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Làm người trong thiên hạ no bụng!
Vật như vậy thật sự quá hấp dẫn người khác!
Đặc biệt là nó còn có thể giúp diệt trừ người nào đó…
Bên này còn đang suy nghĩ nên đối phó với Xương Vương như thế nào, thì bên kia lại đang nói về thức ăn rồi.
Tiêu phu nhân đẩy cửa vào, thấy tiểu nữ nhi vậy mà ăn tham đến mức không ngừng liếm ngón tay, mọi lo lắng ban đầu đều bị áp xuống, chỉ cảm thấy chua xót: “Con đói như vậy sao không nói? Đây là nhà con, con muốn ăn cái gì đều có thể nói với phòng bếp.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Hoài Nhã lập tức đỏ lên, nàng ấy luống cuống tay chân định kéo khăn che mặt mình lại, kết quả phát hiện tay mình bị bẩn, nàng ấy vội tìm khăn sạch để lau tay, sau đó vội vàng chui vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Nương, sao người vào mà không gõ cửa?"
“Con là con ta, ta tới gặp con mà còn phải gõ cửa à?” Tiêu phu nhân tức giận nói: “Hơn nữa ta không phải sợ con bắt nạt người khác sao? Chào hỏi rồi thì làm sao phát hiện ra được nữa.”
Tiêu Hoài Nhã: “…”
Nàng ấy yếu ớt nói: “Người sợ con khi dễ ai chứ?”
“A Xu, đứa nhỏ này thiện lương tốt bụng, ta nghe nói con bé đưa đồ ăn đến cho con, lại sợ con từ chối làm con bé buồn.” Tiêu phu nhân thản nhiên nói.
Tiêu Hoài Nhã cảm thấy chua chát, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “… Vậy là con làm người thất vọng rồi sao?”
Tiêu phu nhân lại cười, lại ngồi ở mép giường, vỗ đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Nương rất vui, mấy năm nay ít ra con cũng đã tiến bộ được một chút.”
Lúc mới xảy ra chuyện, tính khí đứa nhỏ này rất thất thường.
Mặc dù sẽ không mặt nặng mày nhẹ với người nhà, nhưng một khi có ai không được sự đồng ý mà vào phòng nàng ấy, nàng ấy sẽ giống như quả bom phát nổ, sau đó oà khóc một hồi lâu đến mức không ai có thể dỗ dành được.
Sau này khi tính tình nàng ấy đỡ hơn một chút thì lại trực tiếp trốn trong đạo quán.
Nhưng không thể không nói, tu hành ở đạo quan mấy năm trời, làm trái tim nàng thanh tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều, mặc dù vẫn thích khóc nhè như cũ, nhưng nàng ấy sẽ không bao giờ gạt bỏ ý tốt của người khác.
Nữ tử nằm im trên giường, miệng có hơi méo, hốc mắt đỏ ửng đầy vẻ đau xót, sau đó chậm rãi kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt ngập nước: “Nương... Nương...”
Tiêu phu nhận duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù xù của nàng ấy, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng, sâu hơn nữa là vết sẹo dữ tợn nằm ở phía bên trái khuôn mặt.
Tiêu Hoài Nhã bị mẫu thân mình nhìn chằm chằm như vậy, cái vết sẹo trên má mà từ trước đến nay nàng ấy không dám chạm vào, lúc này mẫu thân nàng lại chạm vào nó, nước mắt nàng ấy bất giác chảy xuống, trông vô cùng đáng thương.
Trước đây nàng ấy là một con người tùy hứng, tự cho mình là võ công cao cường, đi theo huynh trưởng và tỷ phu xuất chinh, lần đó vốn nên là tứ tỷ đi, chỉ trùng hợp là tứ tỷ lại đang mang thai, nàng ấy lập tức thay thế tứ tỷ, trở thành người xuất chinh, ai ngờ rằng nhị ca và hai vị tỷ phu gặp chuyện không may, tứ tỷ phu mang nửa mạng còn lại về truyền tin, nói rằng quân cơ bọn họ đã bị tiết lộ, trúng mai phục của quân địch.
Trong cơn tức giận, nàng ấy trực tiếp mang binh đến đó, muốn báo thù cho người nhà, nhưng chờ đến khi thực sự ra chiến trường rồi, nàng ấy mới biết được, tuy nàng ấy có thể đánh bại những tên phế vật ở kinh đô dễ như trở bàn tay, nhưng khi thật sự đối mặt với sinh tử và chém giết rồi, nàng ấy cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.
Có thể lui về lành lặn đã là may mắn lắm rồi.
Cuối cùng nàng ấy lựa chọn mang di thể của huynh trưởng và tỷ phu trở về thỉnh tội.