Tiêu Hoài Khải khẽ nhíu mày, đồng thời cũng có chút khổ não, đột nhiên trong ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn nhìn về phía nữ nhân trước mặt: “A Xu có vẻ hiểu biết khá nhiều về khoai tây, nếu như cô nương trồng thì thế nào?"
Yến Thu Xu vội vàng lắc đầu: “Ta chỉ biết ăn, không biết trồng, những gì ta biết được cũng chỉ là một chút kiến thức lý thuyết dễ hiểu mà thôi.”
Tiêu Hoài Khải tiếc nuối từ bỏ ý định này, đưa tay muốn lấy khoai tây chiên định thử thêm vài lần nữa.
Mùi vị này thật sự là rất ngon.
Chỉ là vừa giơ tay lên, hắn liền phát hiện khoai tây chiên trong bát chỉ còn lại một miếng, bàn tay nhỏ mũm mĩm của Đông Đông cũng đang với tới đó, hai tay va vào nhau, Đông Đông chột dạ rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Đại bá, người ăn đi.”
Tiêu Hoài Khải tức giận cười lớn: “Nhanh như vậy mà đã ăn hết rồi sao?!”
Uyển Nhi xấu hổ mím chặt môi, trốn ở sau lưng Yến Thu Xu nhỏ giọng nói: “Ngon quá nên ta lỡ ăn hết rồi….”
Đông Đông vội vàng gật đầu theo, ngược lại còn không hề cảm thấy xấu hổ.
Hai má Tiêu Bình Tùng hơi ửng hồng, trong tay vẫn còn cầm hai miếng khoai tây: “Ta vẫn chưa ăn xong, muốn để dành lại một ít cho mẫu thân.”
Tống Minh Đại vẫn chưa ra ngoài.
Từ sau lần bị khiển trách trước công chúng, nàng ta liền rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng có ra ngoài nhưng cũng im lặng chẳng khác gì bức tượng, Tạ Thanh Vận thầm nói với Yến Thu Xu rằng nàng ta cứ luôn như vậy, trước đây điều đó mới là bất thường, vậy nên cũng không cần để tâm đâu.
Tiêu Hoài Khải xoa đầu cháu trai: “Đi đi.”
Tiêu Bình Tùng liền nhanh chóng chạy đi.
Tiêu Hoài Khải ăn miếng khoai tây chiên nguội cuối cùng dưới ánh mắt tiếc nuối không nỡ của Đông Đông, hắn lại nghĩ đến một chuyện: “Cách làm món khoai tây chiên này đối với người dân bình thường mà nói là chỉ sợ rằng khó mà thực hiện được.”
Dầu ăn cũng là một thứ hiếm có.
Yến Thu Xu giải thích: “Ngoại trừ cách làm này, còn có thể trực tiếp xào sợi khoai tây, thêm một ít giấm, một ít hạt tiêu với mộc nhĩ làm thành món khoai tây sợi xào chua cay. Chúng có rất nhiều cách ăn, chỉ là khi làm thành khoai tây chiên thì bọn trẻ sẽ càng thích hơn. Đợi khi có nhiều khoai tây rồi cũng có thể thêm nó vào tiệm gà rán, khẳng định sẽ có không ít người gọi món…”
Nói đến cách làm khoai tây, quả nhiên là nàng thuộc như lòng bàn tay, mười đầu ngón tay vẫn không đếm đủ.
Tiêu Hoài Khải cũng nghe đến sáng cả mắt, lẩm bẩm nói: “Quả thật là... một món đồ tốt!”
*
Còn không phải là đồ tốt đó sao?
Ngay cả những gia đình không biết nấu những món ăn như Yến Thu Xu đã làm ở đây, mang khoai tây về cũng có thể làm ra những món ăn rất ngon.
Có một số đầu bếp, một khi họ có nguyên liệu trong tay, họ căn bản đã có thể biết phải làm như thế nào rồi.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, sự xuất hiện của một nguyên liệu tưởng chừng như chẳng đâu vào đâu là khoai tây đã khiến cho người dân trong kinh thành rơi vào cuồng hoan, đặc biệt là những người nông dân sống ở nông thôn dựa vào nghề làm ruộng để mưu sinh lại càng vui mừng, đến nỗi họ sẵn sàng bỏ tiền ra mua thức ăn ở phố ẩm thực mang về ăn mừng.
Những gia tộc thượng lưu ở kinh thành, những người đã từng ăn qua khoai tây đều nhanh chóng và nhạy bén nhận ra loại nguyên liệu này sẽ mang lại những lợi ích vô cùng lớn.
Mọi người chạy đến hoàng cung đều vô cùng niềm nở.
Họ cố gắng lấy thêm nhiều khoai tây từ hoàng cung về làm giống, lúc quay về sẽ tự mình trồng trọt.
Tiêu Hoài Khải cũng không ngoại lệ, tuy nói Yến Thu Xu không giỏi gieo trồng nhưng dưới trướng hắn lại có rất nhiều người có năng lực, hơn nữa hiện tại đang làm ăn, hắn cũng có đầu óc kinh doanh, sao có thể bỏ qua cơ hội kinh doanh to lớn này?
Các đại thần tới lui quá nhiều, cũng không thể tùy tiện bãi nhiệm, cho nên lão hoàng đế lại mệt mỏi rồi sinh bệnh, sức khỏe ông ta vốn không tốt, sau chuyện của tam hoàng tử thì bệnh càng ngày càng nặng.