Xương Vương không ăn một mình, sau khi ăn qua một bữa khoai tây, xác nhận vị của nó rất ngon, liền chủ động hỏi con trai mình: “Sao con không mời Đông Đông đến ăn cùng?”
Thân là hoàng tử, so với các đại thần, hắn đương nhiên là được ban phát cho nhiều hơn, thậm chí nếu sau này bọn họ có đòi hỏi thêm, hắn cũng vẫn như cũ có một phần đáng kể, chỉ cần ra ngoài giữ lại được một số củ khoai tốt để làm giống, thì những đãi ngộ khác đều không thành vấn đề.
Sau khi A Hoành nghe thấy lời đề nghị này, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ vốn đang chờ đợi của cậu ta lại càng thêm rạng rỡ, giọng nói đầy trong trẻo hồn nhiên và ngây thơ: “Dạ vâng! Thưa cha, vậy con cũng muốn mời Uyển Nhi, còn có cả Bình Tùng ca ca và cả A Xu tỷ tỷ nữa! Lúc trước đều là do một tay A Xu tỷ tỷ nấu ăn cho con, lần này con muốn mời tỷ ấy đến ăn cùng ạ!”
“Được, vậy để mẹ con đi mời người đến.” Thường Vương tươi cười gật đầu.
A Hoành lẽ ra nên gọi họ là phụ hoàng, mẫu hậu nhưng là vì từ nhỏ nơi cậu ta sống không có những quy củ như vậy, sau khi ra ngoài cậu ta cũng không nỡ đổi, cậu ta luôn cảm thấy rằng gọi cha mẹ như thế này sẽ càng thân mật hơn, Xương Vương cũng thuận theo ý cậu.
“Con đi đây!” A Hoành lanh lảnh nói, tung tăng chạy ra ngoài.
So với khi bị nhốt trong nhà, cậu ta hoạt bát hơn rất nhiều, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Đương nhiên Xương Vương phi sẽ không đồng ý với yêu cầu này của cậu ta, trực tiếp sai nhũ mẫu thân cận của nàng ấy đi đưa thiệp mời.
Vào giữa giờ Thân (16 giờ) ngày hôm đó, Tạ Thanh Vận đưa Yến Thu Xu cùng ba đứa trẻ đến.
Đây là lần đầu tiên A Hoành mời bạn bè đến nhà làm khách, cậu ta tỏ ra thái độ như một người chủ nhà nhỏ, ăn mặc sạch sẽ và đẹp đẽ, đến để đón tiếp mọi người từ rất sớm.
Đợi đến khi mọi người đến rồi liền lập tức đưa họ đi dạo quanh nhà mình và giới thiệu với họ chỗ này để làm gì, chỗ kia để làm gì, cậu ta hưng phấn đến nỗi chiếc miệng nhỏ không ngừng nói chuyện.
Xương Vương Phi nhìn thấy con trai vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, nụ cười trên khuôn mặt càng hiện rõ: “A Hoành là lần đầu mời bạn đến làm khách nên có chút kích động, còn nhớ lúc trước khi nó lần đầu tiên được Đông Đông mời đến nhà, nó đã vui đến mức đi đường cũng không biết đi thế nào, ngã lăn quay mấy lần ở trong nhà.”
“Mẫu thân!” A Hoành nghe lời “chế nhạo” của mẫu thân liền tức giận kêu lên.
Xương Vương phi ho nhẹ một tiếng, tỏ ý sẽ không trêu chọc con trai nữa.
Tạ Thanh Vận tiếp lời: “A Hoành vốn dĩ có tính cách đơn thuần thẳng thắn, điều đó là rất tốt.”
“Đúng vậy, Đông Đông cũng rất tốt, lúc trước nếu không phải cậu ấy...”
Hai người thì thầm nói chuyện, Yến Thu Xu cũng cùng chơi với A Hoành bọn họ, cảm thấy hai bên rất hòa hợp, nàng rất vui vì Tạ Thanh Vận cũng đã đến, nếu không bây giờ người đang kiên trì nói chuyện với Xương Vương phi chính là nàng rồi!
Đi được một lúc lâu, khi mấy đứa trẻ hơi mệt, A Hoành bảo chúng ngồi xuống trong đình nghỉ mát, nói đến chuyện hôm nay sẽ đãi chúng ăn món gì: “Khoai tây ngon lắm! chúng giòn giòn, các ngươi chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem!”
Đông Đông nghe xong liền mở to mắt, kinh ngạc nói: “Khoai tây rõ ràng là bột mì mà…”
A Hoành: “Chúng rất giòn…”
“Bột…” Uyển Nhi xen vào nhấn mạnh nói: “A Xu tỷ tỷ làm cho bọn ta ăn rồi, chúng rất ngon, được gọi là khoai tây chiên, nó là bột!”
A Hoành lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, thế nào mà cùng một thứ lại không làm ra cùng một hương vị?
Yến Thu Xu cười nói: “Khoai tây có rất nhiều cách ăn, hay là để ta vào bếp nấu cho các ngươi ăn thử nhé? Vì lần trước trong nhà chỉ có hai củ khoai tây, vậy nên không có quá nhiều món có thể làm, nếu nhà các ngươi có nhiều khoai tây, ta có thể nấu ra rất nhiều món ngon đó!”