Thời điểm bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến điều này, mà vấn đề cần suy xét nhất chính là Hoài Vương sẽ đối xử với nàng như thế nào?
Cũng không đến nỗi trực tiếp đi thỉnh cầu chứ?
Nàng lắc đầu một cái, chưa đến mức ấy, bọn họ mới gặp mặt một lần, dù cho có từng nghe qua danh phận Hương Quân của nàng thì động thái của hắn ta vẫn có chút mờ ám. Cho nên nàng cứ bình tâm mà chờ đợi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
*
Phủ Hoài Vương.
Đêm hè trở nên rất ngắn ngủi.
Từ Tiêu phủ trở về, mới nghỉ ngơi một chút, Hoài Vương đã phải bò dậy vào triều, mãn triều lại phải đi xem ruộng đất trồng trọt được hoàng thất ban phát, khảo sát tình hình khoai tây xem đã nảy mầm chưa.
Lần này hắn ta đem về một giống khoai tây tốt, hoàng đế cũng giao quyền phụ trách cho hắn ta, để cho hắn ta trực tiếp đứng đầu công cuộc trồng trọt khoai tây, có điều hắn ta cũng không cần nhúng tay vào, chẳng qua là nắm bắt tình hình chung thôi.
Nhưng cũng vì thế mà có rất nhiều người đến trước mặt hắn ta để lấy lòng.
Ở trong lòng tất cả mọi người, đây là điều phải được lưu tên điện hạ vào sử sách!
Nếu khi hắn ta làm trữ quân thì cũng không phải là không thể.
Tam hoàng tử đã không còn, Thuận Vương có người đứng đầu là Lục quý phi, chính kiến của Xương Vương điện hạ cùng với bệ hạ đã không hợp nhau từ lâu, còn có những điều cấm kị trước đây, ai biết phía sau có thể lặp lại hay không?
Lục hoàng tử Tuyên Vương mặc dù nhìn thì có khả năng, nhưng không đủ xuất chúng, Tứ hoàng tử Hoài Vương là lựa chọn hàng đầu của tất cả đại thần nếu muốn xây dựng đất nước hùng mạnh.
Dĩ nhiên cũng có người muốn chia sẻ chén cơm này, ví dụ như chen chân công lao ban phát khoai tây mang lại hạnh phúc cho bách tính trong thiên hạ.
Quanh đi quẩn lại, bởi vì yếu tố công việc, mỗi ngày Hoài Vương đều phải tiếp đón không ít người, tận khuya mới mệt mỏi trở lại vương phủ, nghỉ ngơi một lúc, hắn ta được tỳ nữ xoa bóp tay chân, rồi nằm trên chiếc giường mềm mại, tới khi tay chân được thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi thì mới vẫy tay cho tỳ nữ lui ra, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện ta căn dặn các người làm, đã làm xong hết chưa?”
Người hầu thân cận lập tức lên tiếng đáp lại: “Đều đã làm xong cả rồi ạ, sáng hôm nay đã đưa tới, nô tài đưa cho điện hạ xem ạ?”
Được cho phép, người hầu lấy một phong thư từ kệ sách mở ra đưa tới cho hắn ta.
Hoài Vương cầm lấy rồi liếc nhìn, lông mày chậm rãi nhíu lại.
Đây là tài liệu ngày hôm trước hắn ta căn dặn người đi thu thập về Đức An Hương Quân, tất cả thông tin từ khi nàng trở về kinh thành lấy tên Yến Xu, nhưng mà trong đầu lại suốt ngày chỉ có ăn với uống!
Nàng đi theo Tiêu Hoài Đình trở về, nhưng cũng không có động tĩnh gì khác, không phải ăn thì là trên đường đi tìm đồ uống, chỉ có một lần duy nhất là khác biệt, ấy là vào Tết Nguyên Tiêu, nàng chạy ra ngoài tụ tập bán bỏng ngô.
Sắc mặt Hoài Vương khá hơn chút.
Hắn ta biết nàng muốn ra ngoài tìm mua một thôn trang riêng.
Mặc dù Tiêu gia đã cho nàng một thôn trang, nhưng nàng vẫn không thể dọn ra ngoài, đoán chừng là Tiêu gia không muốn để cho cây hái ra tiền là nàng rời đi, nàng khiến toa thuốc của Tiêu gia trở nên phong phú và hiệu quả hơn. Người Tiêu gia vốn sẽ không hẹp hòi như vậy, đáng lý ra phải dùng mấy trăm sơn trang mới đổi được một mặt của nàng.
Hắn ta cười một tiếng, vốn đang lo lắng cô nương này vì báo ơn cứu mạng của Tiêu Hoài Đình nên sẽ hết sức trung thành với Tiêu gia, không dễ xử lý chút nào, bây giờ nhìn lại, cách giải quyết lại tương đối dễ dàng.
Hắn ta nói: “Giúp Bổn vương đưa thiệp mời.”
Đã đến lúc liên lạc rồi, nếu nàng có thể đồng ý thì đã bớt được một chút phiền toái, dẫu sao bây giờ hắn ta muốn kết hôn với con gái binh bộ thượng thư, nạp thiếp trước khi người ta được gả qua là không tốt.