Chân mày hắn ta nhíu lại, nét mặt có vài phần đắc ý, sau đó tiếp tục ăn cánh gà.
Trên thịt ba chỉ có quá nhiều tỏi, nhất thời hắn ta chưa thích ứng được, ăn cánh gà thì hẳn là cũng vậy thôi.
Nói thật, mùị vị này quả thực cũng không tồi, hơn nữa ăn đồ ăn đậm vị như vậy rồi giờ bắt hắn ta ăn tiếp cải xanh thì thật sự là nhạt nhẽo quá mức rồi.
Sau khi hai người ngồi ăn được một lúc, thức ăn trên bàn cũng vơi đi nhiều, cánh gà ngày một ít đi, đều bị hắn ta bỏ vào bụng hết rồi.
Lúc này, hai người một người uống trà, một người uống trà sữa, nhưng vẫn nhìn nhau không nói gì.
Yến Thu Xu: “Nghe nói điện hạ muốn hỏi ta chuyện gì đó liên quan đến khoai tây thì phải?”
“Bằng cách nào mà Hương Quân ngươi biết được khoai tây nảy mầm có độc vậy?” Hoài Vương hỏi.
Yến Thu Xu buông tay: “Trong một quyển sách có viết như vậy mà, đừng hỏi ta quyển sách đó nằm ở đâu, cũng không biết lời đồn đại phát ra từ nơi nào, lúc ấy ta tưởng đều là giả, trên đời này làm sao có loại cây trồng kiểu như thế được, nên ta cũng không để trong lòng, từ khi biết điện hạ mang khoai tây về, ta mới biết hóa ra là thật.”
Hắn ta có thể hiểu được tâm lý ấy của nàng, nếu không phải là vì vô tình mà hắn ta tới được hòn đảo kia thì hắn ta cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được trên thế giới lại có loại thực phẩm tốt như khoai tây.
Sản lượng bắp thu hoạch được của bọn họ rất nhiều, nhưng một khi bắp chín cây thì cũng chỉ có thể ăn được hạt của nó, so với sản lượng và trọng lượng, trước mắt thì khoai tây vẫn tốt hơn.
Hoài Vương làm ra vẻ tiếc nuối: “Vậy thì quá đáng tiếc rồi, ta còn tưởng rằng có thể biết thêm được một chút kiến thức liên quan, lúc ấy ta phải đi quá vội nên đã trực tiếp lấy vàng bạc để đổi với bọn họ, cứ nghĩ bọn họ sẽ đưa ta đến chỗ tốt, hiện tại ngẫm nghĩ lại, có vẻ là chỗ đó cũng không tuyệt vời đến vậy.”
Yến Thu Xu cười cho có lệ: “Đúng vậy.”
Bên ngoài vốn dĩ luôn có nhiều người xấu như vậy, làm gì có chuyện dễ dàng mà ăn được quả ngọt chứ?
Có điều là hắn ta không muốn cho người khác biết, hoặc là cố ý không nói, chẳng qua ngoại trừ hắn ta, nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ mặc cho hắn ta muốn nói gì thì nói đi.
Hắn ta thở dài: “Cũng do bổn vương vô tình biết mấy thứ này, hiện giờ Hương Quân cũng biết đấy, phụ hoàng giao cho bổn vương phụ trách trồng trọt khoai tây, lại còn kỳ vọng rất cao, bổn vương lo lắng mình sẽ làm cho phụ hoàng thất vọng, không biết lần này Hương Quân có thể giúp đỡ ta một tay hay không?”
Chuyện nhân giống khoai tây chẳng khác gì miếng bánh nhiều người muốn xâu xé, giờ hắn ta đem miếng bánh nóng bỏng này đặt vào tay nàng, có lý do gì để nàng từ chối đâu chứ.
Chỉ đáng tiếc là ngoài việc ăn uống, nàng không còn ham muốn gì khác cả, vậy nên nàng lắc đầu: “Không được đâu, ta cũng không biết gì khác, những gì mà ta biết thì đều nói ra hết rồi, cho dù có đi thì cũng là đang uổng phí nhân lực.”
“Như thế nào là lãng phí chứ? Bổn vương rất yêu thích Hương Quân, đặc biệt là tài nấu nướng của ngươi, đây là bổn vương muốn cho ngươi cơ hội!”
Yến Thu Xu càng lắc đầu: “Như thế thì càng không được, ta cùng với điện hạ cũng chỉ là mới quen biết, lời tán thưởng như vậy, ta không nhận nổi.”
Giọng điệu hắn ta càng thêm ôn nhu: “Hương Quân đừng quá lo lắng, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi chắc chắn có thể làm được.”
Những lời này khiến nàng thấy hơi buồn cười, nàng đáp: “Điện hạ đã lớn như vậy rồi, hẳn là biết thiên hạ này sẽ không có món bánh nào rơi từ trên trời xuống, nếu như có thì chắc chắn ta cũng sẽ bị người khác dòm ngó rình mò vì sự may mắn của mình, xét cho an nguy tính mạng của ta, vẫn là phải từ chối điện hạ thôi, dù sao thì ta cũng không ham chút hư vinh này, cứ an ổn sống qua ngày là tốt rồi.”