Tiêu phu nhân thấp giọng: “Nhắc mới nhớ, có phải lão Lục sắp trở về rồi không?”
“Nghe nói cũng gần rồi, ngày mười lăm này y sẽ về.” Hoàng ma ma nói.
Vậy cũng nhanh.
Hôm nay đã là ngày mười, cũng chỉ còn năm ngày nữa.
Bà ấy đang ngâm mình trong thùng nước đột nhiên đứng lên, lau khô người: “Lấy giấy bút ra cho ta đi.”
Ma ma kinh ngạc, khăn tay thiếu chút nữa là rớt xuống, nhưng gặp chuyện này nhiều lần rồi, bà cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm giấy bút tới đưa cho Tiêu phu nhân, tận mắt nhìn thấy Tiêu phu nhân viết ra tất cả mọi chuyện xảy ra ban nãy, sau đó nhét vào bì thư, giao cho bà ấy: “Thỉnh người ra roi thúc ngựa đưa đến tận tay lão Lục, phải lấy được thư hồi âm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để giao nó đi, có hiểu chưa?”
“Nô tỳ rõ rồi ạ!” Hoàng ma ma cất cao giọng nói.
Bà ấy cũng không dám chần chừ, trực tiếp gọi người khác tới hầu hạ Tiêu phu nhân, bà ấy cầm phong thư đi sắp xếp người mang đi.
Ngày tiếp theo.
Bởi vì trong lòng đang rất lo lắng nên Yến Thu Xu không thể nào ngủ ngon giấc được.
Nàng cũng không ngủ được nhiều, trời mới tờ mờ sáng mà nàng đã thức giấc, không làm sao mà nhắm mắt ngủ tiếp được nữa, nàng vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện này.
Cũng không biết Tiêu phu nhân có chọn được người nào không.
Nàng có chút bận tâm, thật sự là nàng không có chỗ dựa nào ở thời đại này, càng không có quyền lực, nếu không phải còn giữ được cái danh xưng Hương Quân thì chắc đã sớm toi đời rồi, nhưng thứ này ở trong mắt nhiều người, kỳ thật đều không đáng là gì.
Trước kia nàng cứ không hiểu đám thân thích của hoàng tộc này chạy tới Tiêu gia xem náo nhiệt để làm gì?
Ai mà ngờ là để tới xem nàng, Ngũ hoàng tử đoán chừng là thay thế Chu Chiêu Cần tới đây, còn Tứ hoàng tử Hoài Vương và Chu Trạch Cảnh là đến để quan sát nàng, thuận tiện bày trò thông đồng một phen.
Nếu không phải vì nàng hiểu rõ mọi chuyện thì với cái thân chưa khi nào tiếp xúc với nam nhân này, xem cử chi hết sức anh tuấn lại thông minh nho nhã của bọn họ, chắc chắn sẽ rất dễ bị mắc lừa.
Chỉ hy vọng hắn ta sẽ không để tâm tới nàng đến vậy, tiết tấu sự việc cũng sẽ không đi quá nhanh.
Bởi vì trong lòng không yên, Yến Thu Xu ăn cơm cũng không thấy vị gì, đỏ mắt mong chờ Tiêu phu nhân bên kia truyền tin, còn nghĩ nếu tối nay không có tin tức, sáng mai nàng sẽ tự mình ra ngoài tìm người phù hợp.
Chỉ có thể khẩn cầu ông trời, để nàng có thể gặp được nam nhân tốt một chút, biết nghe lời nàng nhiều chút.
Có điều trong lòng đang rất thấp thỏm, thời gian mới có một ngày, nàng lại thấy như dài đằng đẵng mấy thu, cảm giác đã được một lúc lâu, nàng lại ngó nhìn lên trời tính toán giờ giấc, mới qua có nửa ngày, nàng đã chạy đến chỗ bà ấy để hỏi tin tức, nhưng không ngờ là lại bị đuổi trở về, nàng càng thêm sốt ruột hơn nữa.
Ngày hôm qua lúc bà ấy trao đổi chuyện gì đó với Thủy Mỗi, nàng lại bị cho lui ra.
Nên nàng không biết hai người này đang nói chuyện gì, cả ngày hôm nay, nàng cứ đứng không yên mà ngồi cũng không yên, thấy vậy, Thủy Mỗi hỏi nàng: “Cô nương, hay là chúng ta đi dạo phố ẩm thực đi! Nghe nói bên kia mới cho ra nhiều món ngon lắm, ngày hôm qua chúng ta quay về nhanh quá, hôm nay đi dạo chút không phải là tốt rồi sao.”
Yến Thu Xu đáp: “Có món mới sao?”
Thủy Mỗi trực tiếp lôi kéo nàng: “Cô nương đi rồi sẽ biết ngay thôi ạ. Nô tỳ và người đều ở trong phủ không đi ra ngoài, đi rồi không phải sẽ biết rõ sao.”
Nàng ấy kéo tay Yến Thu Xu, khiến nàng đứng lên đi dễ như trở bàn tay.
Nàng than thở, cứ ở nhà nôn nóng chờ đợi cũng không phải cách, chi bằng cứ tìm việc gì đó giết thời gian, vì thế nên nàng cũng không kháng cự, đứng dậy đi theo Thủy Mỗi ra ngoài.
Xe ngựa vẫn luôn được chuẩn bị sẵn, nếu chủ tử cần phải dùng, thì xa phu sẽ lập tức tới ngay.