Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355:

Chương 355:

Cậu bé chỉ cắn hai ba miếng rồi nuốt quả trứng vào bụng, vẻ mặt vô cùng hoang mang: "Đệ không có bạc!"

Bạc của cậu bé đã bị lấy đi mua đồ ăn hết rồi, chỉ có một chút xíu như vậy thì căn bản không đủ, lấy đâu ra bạc để mua quà đây?

A Hoành cũng ngại ngùng nói: "Ta cũng không có."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt thở dài, lại tiếp tục im lặng ngồi ăn cơm. Khó quá, sao A Xu tỷ tỷ lại thành hôn sớm như vậy chứ? Cậu bé vẫn chưa kịp tiết kiệm đủ ngân lượng mà!

Đông Đông bỗng có chút hối hận, trước đây cứ luôn mong chờ A Xu tỷ tỷ thành hôn với tiểu thúc thúc, như vậy thì cậu bé có thể được ăn những món ngon trên đời, cũng không phải lo lắng nàng bị người khác cướp mất.

Nhưng bây giờ lại đau đầu vì chuyện tặng quà!

Cậu bé cầm bánh rán hành lên, há to miệng cắn một miếng, bánh rán hành ngoài giòn trong mềm, nuốt xuống rồi trên môi vẫn vương lại mùi thơm của hành lá, lại ăn thêm một miếng gà thái sợi rau trộn, chua cay đã quá!

Cứ ăn như vậy, Đông Đông mới lấy lại được tinh thần, dò hỏi: "A Hoành, chúng ta có cần đi kiếm tiền không?"

A Hoành đang vô cùng hoang mang, lắc lắc đầu: "Kiếm bằng cách nào bây giờ?"

Họ chỉ là những đứa trẻ nên không thể kiếm ra tiền được.

Đông Đông nhìn sang người bên cạnh.

Quả nhiên đã có người nhìn với ánh mắt mong đợi, cũng không biết có chuyện gì, chúng đều cảm thấy đồ ăn của Đông Đông ngon hơn của người bên cạnh nhiều. Thi thoảng chúng sẽ được Đông Đông chia đồ ăn cho. Kể cả có ai đó mang theo đồ ăn giống với Đông Đông thì cũng không ngon bằng.

Đông Đông thấy vậy liền cười đắc ý, lấy ra một cái bánh rán hành, nói dõng dạc: "Mọi người dừng lại một chút, nghe ta nói này!"

Những đứa trẻ đang ăn cơm không hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nhìn qua theo tiếng của Đông Đông.

Đông Đông đứng dậy, cất cao giọng: "Ở đây ta có hai cái bánh rán hành, nhưng ta đang thiếu tiền nên muốn bán, ai muốn không?"

Được ăn món ngon, những đứa trẻ liên tục giơ tay: "Ta muốn!"

"Cho ta, cho ta, ta trả một lượng bạc!"

"Ta có năm lượng!"

Chu Chiêu Hoành: "..."

Đông Đông nhìn tình hình sôi nổi, sắc mặt điềm tĩnh như đã biết trước sẽ như thế này.

Trong lúc hỗn loạn, Đông Đông đã bán hai chiếc bánh rán hành to bằng lòng bàn tay với giá mười hai lượng bạc. Đứa trẻ mua được chiếc bánh tỏ ra rất vui sướng.

Vì giữ nhiệt tốt nên bánh rán hành vẫn còn ấm nóng, cậu bé cắn một miếng, bánh rán giòn xốp không ngán với hương vị mặn đặc trưng, nhân thịt bên trong bánh càng trở nên hấp dẫn hơn.

Cậu bé ăn từng miếng một, hoàn toàn quên béng mất bữa trưa đã tự chuẩn bị ở nhà.

Những đứa trẻ khác không mua được tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, nhưng có mua nữa thì Đông Đông sẽ không còn đồ ăn, chúng chỉ đành từ bỏ.

Những phản ứng này khiến A Hoành mắt tròn mắt dẹp: "Ngươi... bán bánh rồi thì ngươi ăn cái gì đây?"

Đông Đông vỗ bụng: "Không sợ, ta vẫn còn gà thái sợi trộn rau, ngon lắm đấy. Huynh chia cho ta một ít nữa là đủ rồi, tiền kiếm được chúng ta cùng đi mua quà!"

A Hoành hết sức khâm phục tài lẻ của Đông Đông, rộng lượng chia sẻ ít miến nấu tiết vịt cho Đông Đông, dù sao thì cũng có không ít miến, hai người ăn cùng nhau là đủ rồi. Lúc ăn, cậu ta vẫn không quên cảm thán: "Ngươi lợi hại thật đấy!"

"Lại còn phải nói! Ta lợi hại hơn A Xu tỷ tỷ nhiều. Lần trước tỷ ấy dẫn chúng ta đi bán bắp rang bơ chỉ kiếm được một trăm đồng, cũng chỉ đủ mua chút cá thịt." Đông Đông dương dương tự đắc, lấy thìa múc một ít canh, miến tiết vịt thơm nhẹ, nhưng nước dùng lại có chút đặc sệt, bên trên vẫn còn lớp váng dầu mỡ.

Uống một ngụm, nước dùng nóng hổi tràn ngập vị tanh tanh mặn mặn thơm ngon, vừa đúng lúc trong thìa có một miếng tiết vịt, Đông Đông cong môi lên, ăn trọn miếng tiết vịt đó. Tiết vịt mềm đến mức vừa bỏ vào đã tan ngay trong miệng, bề ngoài nhẵn nhụi hơn cả đậu phụ. Cảm giác đó, hương vị đó, mùi hương đó tràn ngập trong khoang miệng.

Bình Luận (0)
Comment