Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy như nó đang mời gọi người ta ăn nó.
Mùi vị này sẽ rất cay đây!
Yến Thu Xu đổi đôi đũa khác, gắp miếng thịt bò viên lên.
Quả nhiên đầu lưỡi vừa chạm vào sốt ớt, nàng đã thấy cay đến nỗi thụt cả lưỡi vào. Dẫu biết cay là cảm giác đau đớn, nhưng lưỡi nàng chưa từng nếm thử món nào cay như này, đau đến mức không thể chịu được!
Tổng cộng là năm quả ớt đấy!
Chắc chắn sẽ cay xé lưỡi cho mà xem!
Yến Thu Xu cảm thấy cay đến mức hồn bay phách tán, nhìn chằm chằm vào miếng bò viên trước mắt, nhất thời không dám bỏ vào miệng.
Cay đến mức như vậy, nàng ăn vào liệu vẫn còn ổn được không nhỉ?
Chỉ là ớt thôi mà!
Là món nàng thích nhất!
Yến Thu Xu hít sâu một hơi, bỏ tọt vào miệng, cả khoang miệng bị vị cay tê xâm chiếm, dường như nàng chẳng còn cảm nhận được hương thơm của món ăn nữa.
Yến Thu Xu nhai vội hai miếng, cắn đôi viên thịt bò chắc nịch ấy ra, nhai nhai nhai liên tục, đầu lưỡi dần phản chủ rồi.
Cay quá trời quá đất!
Nàng đã cho vào năm quả ớt, thật ra độ cay của ớt đã đủ đô rồi, nhưng được quyện cùng dầu nóng nên càng cay hơn, còn có cả hạt tiêu, thêm mắm thêm muối vào nữa, quan trọng là… Ấy, sao lại thiếu thiếu vị mặn nhỉ?
Đầu lưỡi chỉ cảm nhận được vị cay khi miếng thịt bò viên được đưa vào miệng, không hề thấy được các vị khác.
Yến Thu Xu nhìn chằm chằm vào bát thức ăn có màu sắc đẹp mắt trước mặt, nàng khẽ nhíu mày.
Rõ ràng nàng nhớ là mình đã bỏ muối vào rồi mà nhỉ!
"Cô nương, có phải là rất cay không? Hay là cô nương đừng ăn nữa…” Hứa ma ma quan tâm hỏi, bà ấy ngửi thấy mùi này liền cảm thấy cay đến tê người, sao ăn được chứ?
Thần sắc của Yến Thu Xu hết sức kỳ quái: "Ma ma, ta đã cho muối vào chưa?"
Hứa ma ma ngẫm nghĩ một lúc, bày ra vẻ hoài nghi: "Cô nương chưa cho muối vào sao ạ?"
Yến Thu Xu: "Bản thân ta vậy mà lại chưa cho muối ư?"
Là một đầu bếp, quên cho cái gì vào cũng được, nhưng muối là gia vị mà mọi món ăn đều phải có, sao nàng lại quên được nhỉ?
Nếu thiếu muối thì cũng dễ giải quyết.
Trước đó Yến Thu Xu đã xào không ít muối tiêu, trực tiếp rắc lên là được. Đây cũng là muối chín nên có thể ăn trực tiếp luôn, nó có cả vị mặn nữa.
Rắc thêm muối vào, mùi vị vẫn rất ngon, miếng ngó sen cay cay giòn rụm, thịt bò viên cay tê thơm nồng, dưa chuột đã luộc qua cũng không bị mềm quá, còn có cả vị cay của ớt, chung quy là rất ngon miệng.
Nhưng Yến Thu Xu nuốt không trôi!
Nàng mới ăn bữa trưa cách đây không lâu, về đến sân vốn là muốn nghỉ ngơi, chỉ là vừa nãy chạm mặt Tiêu Hoài Đình, rồi nhận được món quà mới lạ như này, còn nhắc đến chuyện đính hôn, khiến tâm trạng nàng không được bình ổn, vô thức chạy đến nhà bếp kiếm đồ ăn.
Nàng không còn việc gì để làm, chỉ có nhà bếp mới là nơi cho nàng sống yên phận ở thế giới này, sự an toàn của nàng cũng đến từ nơi đây.
Tâm không tịnh, mỗi khi như thế thì việc ăn hoặc làm đồ ăn chính là lúc nàng thấy thoải mái nhất.
Bây giờ Yến Thu Xu đã thư giãn rồi, nàng cũng định thần lại. Chiếc bụng vốn không thể nhét thêm thứ gì nữa, sau khi miễn cưỡng ăn thêm hai miếng liền không thể ăn tiếp nữa. Nàng nhìn bát thức ăn đó, xấu hổ che mặt.
"Hứa ma ma, ta không ăn được nữa."
Hứa ma ma suýt thì bật cười, nhưng biết cô nương này da mặt mỏng nên bà ấy cố nhịn lại, nhẹ nhàng nói: "Không sao, không ăn được thì không ăn nữa, đúng lúc nô tỳ mới chỉ ăn một chút vào buổi trưa, Thủy Mỗi hình như cũng chưa ăn nhỉ?"
Thủy Mỗi vội nói: "Đúng đúng, nô tỳ cũng chưa ăn, nô tỳ có thể ăn được."
Yến Thu Xu bật cười, đưa đồ ăn cho họ rồi chạy ra ngoài.
Về đến sân, nàng mới giậm chân một cách buồn phiền, mặt nóng lên như có lửa đốt.
Haizzz, không biết Thủy Mỗi và Hứa ma ma có phài đang trốn trong nhà bếp cười nàng không?