Nếu không phải vì sợ béo, nàng sẽ ăn đến no căng thì thôi.
Sau đó, nàng lại nhúng bánh quẩy vào sữa đậu nành, bánh quẩy được nhúng vào sữa làm mất đi độ giòn vốn có, nhưng vừa ăn vào đã cảm thấy vô cùng mềm mịn, không còn cảm giác khô khốc, sữa đậu nành thấm đẫm, vị ngọt nhè nhẹ hòa cùng vị mặn của bánh quẩy tạo nên hương vị tương thích ngoài sức tưởng tượng.
Triệu Thục Hồng thấy nàng ăn như vậy thì cũng nhúng vào sữa đậu nành, ăn ngon đến mức phải giơ ngón tay cái ra tỏ ý khen ngon.
Cuối cùng hai người ăn hết phần mì xào trước mặt, hai cái bánh quẩy, cuối cùng là nửa cốc sữa đậu nành. Sau đó cùng đi đến chỗ có nệm ấm chăn êm, ngồi xuống giường và bắt đầu nói chuyện.
"Triệu tỷ tỷ, tỷ định sau này sẽ làm gì?" Yến Thu Xu hỏi.
Triệu Thục Hồng căng da bụng chùng da mắt, chỉ muốn ngủ, nhưng vừa nghe thấy câu hỏi này liền bừng tỉnh, có chút đau buồn: "Làm gì sao? Ta định kinh doanh buôn bán nho nhỏ, tỷ tỷ ta làm bánh nướng áp chảo thì chỉ có đỉnh trở lên, đặc biệt là bánh tôm, ai ăn xong cũng phải khen ngon!"
Vụ thành có nhiều tôm cá tươi, ăn tôm cua cá biển dường như là nguồn năng lực của cuộc sống ở nơi đây.
Yến Thu Xu sáng mắt lên, tuy thôn trang này không nuôi tôm, nhưng chỗ Diêu quản gia kế bên đã nuôi rồi. Vốn dĩ có rất nhiều cách để chế biến tôm, nàng không dám chê nhiều, chỉ cần được ăn ngon là đã thấy thích rồi.
Triệu Thục Hồng có tay nghề rất tốt, còn có thể hợp tác, nàng thích thú: "Vậy muội phải thử xem, hay là Triệu tỷ tỷ chuyển đến đây ở đi. Nơi đây vẫn còn chỗ trống, hơn nữa tỷ muốn buôn bán thì có thể trực tiếp làm ở đó luôn."
"Muội nói thật à? Không chê trách gì ta ư?" Triệu Thục Hồng ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt nhìn nàng vô cùng cảm động, nhưng vẫn có chút không an lòng.
Yến Thu Xu nghiêm túc: "Đương nhiên rồi, Triệu tỷ tỷ có ơn với muội. Lúc đó muội chưa từng trải qua việc như vậy, sợ như thể chết rồi, nếu không nhờ tỷ luôn an ủi muội, muội sợ là mình đã đắc tội với đám thổ phỉ ấy rồi, còn có thể có hôm nay sao? Hơn nữa, thôn trang này rộng lớn như vậy, tỷ ở với muội, muội cũng có thể an tâm được phần nào."
Triệu Thục Hồng nghe nàng nói, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, nàng ấy vội lau đi, nhưng càng lau càng đỏ, tủi thân nói: "Không ngờ một người tình cờ gặp mặt lại là người đối xử với ta tốt nhất, chuyện khi đó có là gì chứ..."
Yến Thu Xu ngây người, vội đưa khăn tay cho nàng ấy lau nước mắt, dịu dàng nói: "Tỷ đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với muội, tuy muội không có năng lực gì, nhưng đương nhiên có thể lắng nghe tỷ bất cứ khi nào tỷ cần."
Triệu Thục Hồng khóc thút thít, lau nước mắt, khẽ nói: "Ta thành ra như thế này là do bị đuổi ra khỏi nhà..."
Nói đến đây, Triệu Thục Hồng cố nén nước mắt. Từ nhỏ nàng ấy đã phải xa nhà, tuy trong nhà làm buôn bán, còn có đệ đệ nhưng nàng ấy cũng không hẹp hòi, trước khi về nhà, nàng ấy còn cho rằng người trong nhà chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng ấy.
Nhưng sau khi về nhà, nàng ấy mới phát hiện ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Triệu Thục Hồng lớn hơn Yến Thu Xu hai tuổi, thật ra nàng ấy đã thành thân, nhưng không may lại bị thổ phỉ bắt đi, sau đó được Tiêu Hoài Đình cứu, được phụ thân tạm thời đưa về, nhưng vẫn nóng lòng đợi phu quân tới đón mình.
Phụ thân nàng ấy liền đi dò hỏi, mới biết được do nàng bị thổ phỉ bắt đi, mọi người bên phía nhà chồng đều đã biết cả, phu quân không muốn bị mang tiếng là đội nón xanh nên mới chần chừ không tới đón nàng ấy về.
Triệu Thục Hồng không đành lòng, liền dẫn theo người trở về nhà mẹ đẻ.
Nàng ấy không muốn như vậy, bị cướp không phải điều mà nàng ấy muốn, nàng ấy không làm gì sai cả.
Nhưng nhà chồng lại đối xử với nàng ấy rất quá đáng, mở miệng ngậm miệng đều cho rằng nàng ấy không trong sạch, ví nàng ấy như một đôi giày rách, được về làm vợ lẽ đã là vinh hạnh của nàng.