Hoài Vương rất tốt, lần trước tỷ đánh rơi hầu bao, là ngài ấy tiện đường bắt tên trộm. Người có thể gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thì xấu chỗ nào chứ?"
Hồng Sở Phúc mím môi: "Ta cũng cảm thấy như thế, chuyện mưu hại Xương Vương chắc chắn có hiểu lầm..."
Chỉ là nhớ tới Yến Thu Xu nói chuyện khoai tây nảy mầm, nàng ấy vẫn hơi dao động.
Phó Minh Vãn thở dài một tiếng, vỗ tay Hồng Sở Phúc: "Nếu không thì tỷ chờ đến khi tái giá xem sao? Dù sao bây giờ chắc chắn cha tỷ cũng không đồng ý, nếu ngài ấy thích tỷ thì sẽ đồng ý chờ, chờ... Mọi chuyện lắng lại, hai người thành hôn, cha tỷ cũng yên tâm."
Hồng Sở Phúc hơi không nỡ, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, cảm giác lời Yến Thu Xu nói rất nghiêm túc. Cho dù không tin thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nếu nói tình cảm của nàng đối với Hoài Vương rất sâu đậm không bỏ được cũng không đúng, vì thế khi nghe đề nghị của Phó Minh Vãn, nàng ấy không phản bác mà là nghiêm túc suy nghĩ có nên làm như thế không?
Không thì thử một phen đi?
Trước đó nàng ấy nghe cha và nương thầm nói chuyện, các hoàng tử tranh ngôi vua không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Hoài Vương không thích tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không tranh đấu, vậy thì ngài ấy nhất định sẽ bình yên vô sự! Nhất định là vậy!
Vì hôm qua Yến Thu Xu nói lời khó nghe. Hồng Sở Phúc vốn định ở lại chơi mấy ngày nhưng không ở nữa.
Cũng không phải chán ghét nàng, chỉ là không ai bình tĩnh vui vẻ ở chung với người nói người trong lòng mình không tốt. Dù sao hai người cũng không phải khuê mật, nàng ấy ở đây cảm thấy không được tự nhiên, vì thế sáng sớm đã rời đi.
Thậm chí nàng ấy còn không chào tạm biệt Yến Thu Xu.
Nhưng Phó Minh Vãn vẫn nói lời tạm biệt, đúng hơn là nói lời cảm tạ, sau đó mới cùng Hồng Sở Phúc trở về.
Vốn dĩ phụ mẫu Hồng gia nghĩ khuê nữ không vui còn muốn ở bên kia mấy hôm.
Ai ngờ rằng lại trở lại nhanh như thế.
Hồng phụ thân vui vẻ lại buồn bực nhìn dáng vẻ ủ rũ của khuê nữ, bất đắc dĩ nói: "Cha muốn tốt cho con, con tỉnh táo lại đi, từ từ nghĩ lại, thật sự là Hoài Vương không thích hợp với con."
Hồng Sở Phúc mím môi, hiếm khi không phản bác nữa. Lời của cha và nương chưa chắc đã khiến nàng ấy nghe lọt tai, nhưng lời người ngoài thì lại khác, nàng ấy nghe xong liền, vì thế gật đầu nói: "Con biết rồi, cha, chờ một thời gian nữa. Dù sao thì con cũng mới mười lăm tuổi, chờ hai năm nữa mới chỉ mười bảy, khi đó mới gả cũng không muộn."
Có cha là Binh bộ Thượng thư, nàng ấy không lo không gả được.
Hồng phụ thân ngạc nhiên: "Thật sao? Con đồng ý chờ à?"
Sao trước khi đi thôn trang, nói đến chuyện này không đồng ý lại tức giận với mình, bây giờ sao lại đồng ý thế?
Hồng Sở Phúc hơi lúng túng trừng mắt nhìn phụ thân, ông ấy như thế khiến nàng ấy cảm thấy trước đó khi nàng ấy ầm ĩ muốn kết hôn là do mình cố tình gây sự, thở dài nói: "Dù sao chính là như thế, trước đó nhà chúng ta cũng không tham dự những việc này, để mọi chuyện kết thúc rồi tính sau."
Nói xong, nàng ấy nâng váy nhanh chóng chạy đi.
"Haiz..." Hồng phụ thân còn muốn nói gì đó, nhưng nữ nhi chạy nhanh quá nên ông ấy không đuổi kịp, chỉ có thể xem như thôi.
Hồng mẫu thân nhìn hai cha con dây dưa hồi lâu, cười khúc khích: "Được rồi, tiểu cô nương da mặt mỏng, nó nghĩ thông suốt là được rồi."
Hồng phụ thân là một người cha hiền, Hồng mẫu thân mới là vai phản diện trong nhà. Từ nhỏ, nữ nhi có quan hệ tốt với ông ấy, trong phút chốc không nghĩ ra. Bây giờ Hồng mẫu thân nhắc nhở, ông ấy mới từ bỏ, hậm hực nói: "Ta chỉ buồn bực nó ngu ngốc, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt chứ?"
Hồng mẫu thân thu lại ý cười, giọng điệu hơi trầm xuống: "Nó không ngốc, có thể nghe lọt thì xem như là không hề ngốc.