Yến Thu Xu cũng vô thức che chở cậu bé, sờ lên gương mặt kia: "Gầy hơn rồi, Đông Đông vất vả rồi."
Nàng vừa vui vẻ vừa đau lòng, quá béo đương nhiên là không tốt, nhưng đứa trẻ béo mập nàng tự tay nuôi được lại gầy hơn khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Đông Đông ấm ức nói: "Vâng! Rất vất vả, A Xu tỷ tỷ, khi trở về tỷ dẫn đệ đi cùng đi."
Yến Thu Xu cười nhưng không nói gì.
Đông Đông ra sức làm nũng ở trong lòng nàng.
Một lớn một nhỏ thân mật như thế, Tiêu Hoài Vũ ở một bên nhìn thấy cảnh này thì có hơi ghen ghét. Mấy năm nay, nàng ấy chăm chỉ luyện võ, đi sớm về trễ muốn báo thù cho trượng phu. Bây giờ thành công rồi thì con trai lạnh nhạt với mình rất nhiều.
Khi nàng ấy đang ủ rũ, không biết hai người kia nói gì. Bỗng nhiên Đông Đông rời khỏi vòng tay ôm ấp của Yến Thu Xu, nhảy nhót qua bàn ăn cầm một miếng sườn đưa cho mẫu thân: "Nương, cho người ăn này."
Tiêu Hoài Vũ im lặng, sự mất mát cũng biến mất như thể không còn: "Ừm, cảm ơn Đông Đông."
Đông Đông cười ha ha, bản thân vô cùng hiểu chuyện, vỗ vỗ tay nàng ấy: "Nương, người đừng ghen tỵ, đã lâu rồi A Xu tỷ tỷ không đến."
Tiêu Hoài Vũ cười: "Biết rồi, nương của con có thể hẹp hòi như vậy sao?"
Đông Đông: "Đúng thế."
Tiêu Hoài Vũ: "... Tiểu tử thúi, qua đây ta nhéo một phen."
Đông Đông vội chạy đi mất….
Mà lúc này, Uyển Nhi và Tiêu Hoài Ngọc hốc mắt ửng đỏ đi tới, trên người còn có mùi thơm sau khi tắm rửa sạch sẽ. Uyển Nhi vừa nhìn thấy Yến Thu Xu thì vui vẻ nhào tới, hai người thân mật một phen, cuối cùng Tiêu Hoài Đình cũng đến.
Yến Thu Xu trông thấy chàng, nàng có chuyện muốn nói. Nhưng có quá nhiều người ở đây, nàng không tiện nói gì cả, lại thêm mối quan hệ lúc này của hai người nên cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của đối phương.
Nàng dời tầm mắt.
Lại không chú ý tới dường như Tiêu Hoài Đình phát hiện ra gì đó, nàng nhìn lại, ánh mắt hai người lướt qua nhau. Ánh mắt của thiếu niên nhìn tóc của nàng mấy giây, ánh mắt mờ đi nhiều.
Tiêu phu nhân thấy đã đến giờ, đứng dậy vui vẻ cười nói: "Đã đến đông đủ rồi, cả nhà chúng ta không cần đáp lễ nữa, tất cả mau ngồi xuống đi!"
Người Tiêu gia cười phụ họa, tìm chỗ ngồi xuống.
Vì thức ăn rất nhiều, người cũng đông, bàn được ghép từ hai bàn vuông lại, một đám người ngồi xung quanh. Yến Thu Xu cũng bị kéo ngồi xuống, ngay sau đó một bóng dáng như bị đẩy một phen, lảo đảo mấy bước cũng ngồi xuống.
Rõ ràng là Tiêu Hoài Đình vừa rồi không nói gì.
Hai người nhìn nhau, lại vô cùng ăn ý dời tầm mắt đi.
"Ăn thôi! Ôi, món này có thêm cá nướng cay, con thèm cả nửa ngày nay rồi, thơm quá." Tạ Thanh Vận thu tay đang đẩy đẩy người lại, nhìn bàn đầy thức ăn, cười nói: "Mùi tiêu cay này cũng không tệ!"
Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, lại không thể ăn ngon được sao?"
Đám người trên bàn ăn nở nụ cười thoải mái.
Hạ nhân được cho lui, đều là người một nhà, nói chuyện cũng không cần cố kỵ. Tiêu phu nhân nhìn một vòng, vô cùng vui vẻ, muốn nói gì đó nhưng không đành lòng phá hư không khí lúc này.
Cuối cùng, bà ấy cười nói: "Được rồi, không nói nữa, chúng ta tự biết là được rồi, cứ ăn thôi. Cha các con, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, hai con rể trên trời có linh cũng sẽ vui mừng."
"Đương nhiên là vui mừng rồi, nương, người ăn đi!" Tạ Thanh Vận vội gắp thức ăn cho Tiêu phu nhân, dịu dàng an ủi bà ấy.
Những người khác cũng thi nhau đưa đũa, vừa chọc cười, phòng ngừa Tiêu phu nhân nhớ tới những chuyện buồn bã kia. Ăn một hồi, mọi người hào hứng nói: "Hừm! Thì ra ớt lão Lục mang về lại ngon như thế!"
"Vẫn là A Xu giỏi, tận dụng quả ớt tốt như thế!"
Tiêu Hoài Vũ gật đầu: "Phí công muội trước đó còn ghét bỏ không ăn, không ngờ lại ăn thế này!"
Thêm ớt hay ớt chuông vào cá nướng, nước canh có màu đỏ tươi, mùi thơm còn gắt mũi hơn bình thường.