Trên thực tế ở toàn bộ Đại Chu, sự tồn tại của Tuyên Vương rất thấp, nên khi hắn thành chim đầu đàn, rất nhiều người cảm thán không thôi, vị trí người thừa kế ngôi vua quá hấp dẫn.
Đáng tiếc, hắn ta không có bản lĩnh, tìm được đồng minh không đáng tin.
Ô Tháp bị quân Tiêu gia đánh tan, dẫn đến mọi thứ bại lộ hoàn toàn.
Tuyên Vương vừa bị đánh ba mươi trượng, một người trưởng thành bị đánh đến mức gần mất nửa cái mạng. Hắn ta ở trong phủ dưỡng thương hồi lâu, nghe nói vô cùng nghiêm trọng, khiến cho việc hoàng đế đuổi hắn đi lưu đày phải bị chậm trễ như chưa từng xảy ra.
Nhưng trên thực tế, sức khỏe của Tuyên Vương gần như đã khỏi hẳn. Hắn ta không đi ra vì sợ người khác nhớ đến liền bị đưa đi lưu đày.
Song, hắn ta chỉ có thể mãi lẩn trốn trong phủ như thế, so với lúc trước thì làm việc gò bó hơn, thật sự không hề thoải mái chút nào.
Làm vương gia, ngoại trừ trước kia yếu ớt bị Lục quý phi làm khó dễ, sau khi lớn lên hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Bây giờ ấm ức như thế, đương nhiên hắn ta không chịu được mà muốn vào cung cầu kiến phụ hoàng. Những môn khách() khác trong phủ đều không thuyết phục được, chỉ có thể mời Chu Trạch Cảnh đến.
[Chú thích: (
) Môn khách: Người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.]
"Điện hạ, bây giờ tình huống đặc biệt, chẳng lẽ ngài định chắp tay nhận mệnh nhường hoàng vị sao?" Chu Trạch Cảnh nhìn nam tử bị giày vò gần như đã khỏi hẳn, cảm giác hơi ngứa ngáy và có chút bực bội.
Mọi chuyện đã không thuận lợi thì thôi, hắn còn bị Tuyên Vương dày vò, nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy hắn gầy gò ốm yếu đến cỡ nào.
Dường như không còn thấy những biểu hiện của cuộc tân hôn vui vẻ hạnh phúc trên mặt hắn nữa.
Tuyên Vương không phải là người biết thông cảm, hắn ta nhíu mày: "Vậy bổn vương phải làm sao? Cũng không thể ra ngoài, vậy tranh giành ngôi vị kiểu gì đây!"
Chu Trạch Cảnh hít sâu một hơi, buộc mình tỉnh táo lại, kiên nhẫn nói: "Ai nói điện hạ không thể làm gì? Điện hạ không muốn báo thù sao?"
Ánh mắt Tuyên Vương sáng lên: "Ngươi nói báo thù Tiêu gia ư?"
"Đương nhiên." Chu Trạch Cảnh gật đầu: "Mọi chuyện đều do Tiêu gia mà ra, nếu không phải Tiêu Hoài Đình làm bại lộ những bằng chứng đó thì sao có thể như thế?"
Tuyên Vương gật đầu, u ám nói: "Đúng thế! Người Tiêu gia quá ghê tởm!"
Chu Trạch Cảnh thấy hắn ta tức giận như thế, khẽ nói: "Ta có một cách, trái lại có thể bị giáo huấn một phen, không biết điện hạ có muốn thử nghe một chút không?"
Tuyên Vương quả quyết nói: "Ngươi nói đi!"
Chu Trạch Cảnh chậm rãi nói: "Qua mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của lão thái thái Tiêu gia, Tiêu gia chỉ còn hai nam đinh. Tiêu Hoài Đình da dày thịt béo, nhưng huynh ruột của hắn ta bị mất hai chân, người yếu ớt lại còn nhiều bệnh. Nếu hắn ta xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn Tiêu gia sẽ vô cùng thương tiếc, không dám đối chọi gay gắt với điện hạ nữa."
"Nhắm vào Tiêu Hoài Khải sao? Chuyện này không ổn cho lắm thì phải?" Tuyên Vương hơi chần chờ.
Chu Trạch Cảnh cười nói: "Chẳng lẽ điện hạ không dám? Hắn ta là phế nhân mất đi hai chân rồi mà.”
Tuyên Vương khó xử: "Sao bổn vương lại không dám?"
Chu Trạch Cảnh cong môi: "Vậy điện hạ định làm sao?"
Tuyên Vương nhíu mày suy nghĩ, làm thế nào để cho Tiêu Hoài Khải bị lật xe, chỉ là suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra đối sách gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngươi giúp ta nghĩ xem?"
Chu Trạch Cảnh âm trầm nói: "Thật ra ta có một chủ ý..."
Tiêu phủ.
Ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Tiêu phu nhân, người Tiêu gia đã về đầy đủ.
Thẩm Bình Ngộ từ Trầm gia chạy đến từ sớm.
Yến Thu Xu tới sớm nhưng không chạy tới trò chuyện với nhóm Thẩm Bình Ngộ, mà là đi vào viện từ trước đó nàng ở.
Hạ nhân trong phủ vô cùng thân thiện với nàng, cũng rất cung kính trước sau như một. Vì nàng cần nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp vội phái người đưa đến: "Hương Quân, đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ đợi người đến làm đấy.