Tính cách Tiêu Hoài Vũ hoạt bát, cũng hùa theo nói: "Đúng đó A Xu, muội không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, sinh nhật ta cũng muốn chiếc bánh này! Đẹp quá!"
Uyển Nhi khẽ ngạc nhiên, cũng vội há miệng nói: "A Xu tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng muốn!"
Ông cụ non Thẩm Bình Ngộ cũng tỏ vẻ hâm mộ, sinh nhật vừa rồi cậu bé không ở Tiêu gia, Trâu sư phó cũng làm bánh kem, không nói đến hương vị, tính riêng bề ngoài thôi cũng không đẹp được như thế!
Tiêu Bình Tùng lớn tuổi hơn nên không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy, lén giật tay áo của mẫu thân: "Nương, con cũng muốn."
Tống Minh Đại cười với nhi tử: "Yên tâm, nếu bọn họ đều có thì A Xu sẽ không bỏ qua con."
Tiêu Bình Tùng cười ha ha, vừa hài lòng lại vừa vui sướng.
Tiêu phu nhân vốn thích ăn, nhìn bánh kem này xong lại cười vui vẻ hơn: "A Xu nhọc lòng rồi, bánh kem này làm lâu không?"
Yến Thu Xu cười ngượng ngùng: "Không lâu ạ, cũng không phức tạp lắm." Nàng đưa dao gỗ lên: "Bá mẫu, thọ tinh phải chia bánh kem, người cắt nhé?"
"Ừm." Tiêu phu nhân đứng dậy, không cần người đỡ, bà ấy cầm dao gỗ thuần thục cắt bánh kem.
Đã từng thấy Đông Đông ăn nhiều bánh kem như thế là bà ấy đã biết làm thế nào rồi.
Vừa đặt dao xuống, Hoàng ma ma phối hợp đưa đĩa qua, một miếng bánh kem được Tiêu phu nhân đặt vào đĩa. Bà nhìn lão tỷ muội của mình: "Phiền tỷ tuổi đã cao nhưng vẫn tới chúc thọ ta, cái này cho tỷ."
Đối với người có tuổi tác trung bình chỉ ba, bốn mươi tuổi thì năm mươi tuổi đã rất cao rồi, có thể coi là già nhất rồi, lão tỷ muội Phó phu nhân không còn trẻ nữa, liền cười híp mắt: "Haiz, có bánh kem đẹp như thế, năm sau ta còn đến nữa!"
Tiêu phu nhân cười, tiếp tục cắt phân chia theo thứ tự.
Chiếc bánh kem này rất to, cho dù tầng cao nhất cũng là bánh kem mười hai tấc bình thường. Phía dưới đáy càng lớn hơn, vì thế phần lớn mọi người đều được chia một chút.
Phó phu nhân được chia bánh kem đầu tiên đã bắt đầu ăn, lần này bà lại tỏ vẻ kinh ngạc, mờ mịt nhìn chiếc bánh kem này, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Ôi, con dâu tương lai của muội giỏi quá, bánh kem này được làm từ kem nguyên chất đấy!"
Người không thể tin được: "Kem ư? Không sợ nó tan à?"
"Không, rất mát lạnh nữa là đằng khác, ăn rất ngon đấy!" Phó phu nhân vội vàng nói, cười tủm tỉm nếm thêm một miếng. Cốt bánh kem mềm mại xen lẫn cảm giác mát lạnh quen thuộc của kem, mùi sữa ngọt ngào đi vào lòng người.
Cảm giác kem vô cùng ngon, mặc dù lạnh nhưng vì có cốt bánh kem ngăn cách cho nên ăn nhiều cũng không thấy ngán.
Vừa cho vào miệng, dường như cảm giác oi bức đêm hè cũng biến mất khiến người ta thoải mái từ trong ra ngoài.
Tiêu phu nhân cũng ngạc nhiên: "Là bánh kem lạnh à? Vậy ta không cắt nữa, ngộ nhỡ tan mất thì ta sẽ không được ăn!"
Thọ tinh phải chia mới may mắn, mới cần đích thân cắt, nhưng bà ấy muốn ăn nhiều hơn nên không cắt nữa, nhất quyết đưa một miếng bánh kem đã cắt gọn cho vào miệng.
Đúng lúc người kế tiếp là Đông Đông đã thèm chảy nước miếng từ lâu, tay nhỏ nâng lên rất lâu để chờ bánh kem, nhưng nãi nãi lại ăn phần của cậu bé.
Đông Đông trợn tròn mắt, mấy giây sau cậu bé liền sốt ruột: "Nãi nãi! Người tiếp tục cắt đi, Đông Đông còn chưa ăn mà!"
Cậu bé van xin trông thật thê thảm!
Phải chờ một hồi lâu, vì bối phận và thân phận nên mãi không đến lượt, Uyển Nhi vất vả mãi mới có được, đến phiên cậu bé thì nãi nãi không cắt nữa!
Đông Đông vội vàng như thể đang chọc cười đám người ngồi ăn bánh kem ở đó, từng người lớn cố ý cầm bánh kem lên trêu cậu bé: "Chỗ ta có, Đông Đông có muốn ăn không?"
Đông Đông mím môi, muốn lắm nhưng mà lại không cam lòng, bánh kem đó đã bị bọn họ nếm qua rồi!
Tiêu Hoài Đình buồn cười nhìn mẫu thân, chàng quyết định vung tay, đành phải cầm dao nhanh chóng cắt thêm một miếng.