"Muội ăn rồi, đại thiếu gia sao rồi? Muội đến thăm huynh ấy." Yến Thu Xu gật đầu đi đến cạnh nàng, nhìn ấm thuốc kia, đáng tiếc là đã nấu xong nên không cần nàng giúp.
Cũng như thế, không có chuyện mà thê tử tương lai của đệ muội lại đi nấu thuốc cho Đại bá.
Yến Thu Xu chỉ có thể khách khí một phen.
Bây giờ đã có thêm một thân phận, ở góc độ này đó cũng vô cùng khó xử.
Lúc Tạ Thanh Vận sắc thuốc xong, lấy đồ nhắc nồi thật dày để cầm nắm tay cầm của ấm thuốc, thuần thục đổ chén thuốc vào bát sứ.
Buổi sáng mùa hè mát lành, nhưng hơi ấm này tỏa ra lại không còn thấy lạnh nữa. Nàng ấy bưng thuốc: "Cùng ta đi vào đi, ngài ấy mới dậy không lâu, đang đọc sách đó."
Yến Thu Xu gật đầu: "Muội làm kẹo sữa, mới lấy ra khỏi hầm lạnh, vẫn còn hơi lạnh, uống thuốc xong ăn cái này sẽ rất ngon đấy."
"Được!" Tạ Thanh Vận cười, mặc dù đáy mắt vẫn tràn đầy sự đắng chát. Hôm qua là ngày vui nhưng lại xảy ra chuyện này, người bị thương là phu quân của mình, sự đè nén này khiến lòng nàng ấy không vui, nhưng sẽ không nói với người ngoài.
Hai người đi vào, đúng là Tiêu Hoài Khải đang đọc sách, không chú ý đến bọn họ. Gương mặt hắn không biểu lộ điều gì cả, đôi mắt nhìn xa xăm.
Tạ Thanh Vận nhíu mày: "Không đọc thì đừng xem nữa, cầm sách đã nửa canh giờ mà không lật được một tờ."
Tiêu Hoài Khải giật mình hoàn hồn, cười nói: "Không có, chỉ là đang nghĩ tới vài chuyện, nấu thuốc xong rồi à? Để ta uống."
Nói xong hắn đưa tay, vô cùng tự nhiên mà cầm thuốc.
Sắc mặt Tiêu Hoài Khải trở nên trắng bệch, so với lúc trước cố gắng dưỡng thương tốt thì bây giờ có vẻ khó coi hơn, trên mặt không thấy vết thương nhưng chỉ thấy trên tay có vết sưng đỏ.
Yến Thu Xu cẩn thận nhìn qua, không chỉ một chỗ mà là hai chỗ.
Chỉ một bàn tay mà đã bị đâm hai chỗ, vậy trên người hắn...
Ánh mắt Yến Thu Xu nhìn chăm chú khiến hắn không phản ứng kịp, cười yếu ớt nói: "A Xu cũng tới à, mau ngồi xuống đi."
Không phải lần đầu tiên ăn cẩu lương, nhưng lần đầu bị lơ như thế khiến Yến Thu Xu bối rối: "Ta làm kẹo sữa, thiếu gia uống thuốc rồi có thể ăn mấy viên, chúng mềm mềm ăn rất ngon."
Nàng cầm khay kẹo sữa Thủy Mỗi đặt ở trong hộc tủ đầu giường, trong khay, kẹo màu vàng được xếp thành hình một quả núi nhỏ, khẽ áp đến gần có thể ngửi thấy mùi sữa phát ra.
Tiêu Hoài Khải cười tươi hơn: "A Xu vất vả rồi."
Yến Thu Xu cười ngượng ngùng, nói: "Không sao, không sao."
Tạ Thanh Vận thở dài một tiếng, nhìn chén thuốc đã nguội, đưa qua: "Uống chậm một chút, mỗi lần uống thuốc như uống trà vậy, không thấy ai giống chàng cả."
Nàng ấy không vui lẩm bẩm: "Thuốc này đắng quá, bọ cạp cũng độc thật!"
Tiêu Hoài Khải bất đắc dĩ cười cười, dường như không để ý đến chuyện này. Hắn cầm chén thuốc thổi thổi, uống một hớp, cầm một viên kẹo. Viên kẹo lạnh buốt được cho vào miệng, mùi sữa nồng nàn còn có vị ngọt nhạt, nhanh chóng đè xuống vị đắng của thuốc. Hắn cười nói: "Bọ cạp này không độc mấy, nàng nhìn ta xem chẳng phải không khác người bình thường à?"
"Ta chỉ đau lòng cho chàng! Haiz... Không biết ai nghĩ gì mà lại đưa bọ cạp đến, còn không khóa kỹ..." Tạ Thanh Vận tức giận nói, muốn mắng một phen nhưng nhìn sắc mặt của trượng phu thì nuốt xuống.
Tiêu Hoài Khải mỉm cười an ủi nàng ấy: "Đừng giận, nếu không..." Hắn suy nghĩ: "Chúng ta ăn bọ cạp nhé? Ăn nó đi vì nó đã đâm ta!"
Rốt cuộc thì Tạ Thanh Vận cũng chịu nở nụ cười, giận nói: "Chàng nói mò, bọ cạp như vậy thì sao ăn được? Có độc đó?"
Yến Thu Xu ngồi ở một bên làm bóng đèn ủ rũ không biết có nên cắt ngang hai người đang ân ái nhau hay không.
Món bọ cạp này thì nàng làm được!
Bọ cạp chiên, thật ra thì... Hương vị của nó cũng không tồi chút nào!
Trong phòng bếp.
Yến Thu Xu và Thủy Mỗi ngồi xổm ở cạnh lọ sứ, cẩn thận nhìn một đám đồ vật đen sì trong đó.
Đối diện các nàng là một gã sai vặt liên tục cầm gậy hất bọ cạp muốn leo ra trở về trong lọ.