"Tỷ làm gì thế?" Yến Thu Xu nhìn nàng ấy với vẻ kì lạ.
Tiêu Hoài Nhã trợn tròn mắt, ngượng ngùng nói: "Ta muốn đến chỗ muội ở mấy ngày."
Yến Thu Xu không ngờ sau chuyện tối qua, Tiêu Hoài Nhã đối xử với mình càng thêm nhiệt tình. Vốn cho rằng sau này có thể làm tỷ muội tốt, lúc này lại muốn đi theo đến nơi nàng ở: "Tỷ chắc chứ?"
Tiêu Hoài Nhã gật đầu, trâm cài trên tóc cũng theo đó mà lắc lư, gương mặt xinh đẹp vô cùng kiên định: "Chắc chắn, muội... Không chào đón ta sao?"
Nói xong, nàng ấy cảm thấy không chắc nên nhìn chằm chằm vào Yến Thu Xu, sợ nàng không thích mình. Yến Thu Xu vội lắc đầu: "Không có, vậy tỷ lên đi, chúng ta đi thôi."
Tiêu Hoài Nhã vui mừng, vội chui vào trong xe. Nàng ấy tập võ nên bò lên xe vô cùng nhanh chóng, lúc Yến Thu Xu đi lên, nàng ấy còn đưa tay kéo một cái.
Hai người ngồi lên, Yến Thu Xu bảo Hoàng ma ma trở về, Hoàng ma ma cười tủm tỉm nhìn qua, gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư, Hương Quân đi từ từ thôi, có cần gì hãy phái người đến nói."
"Vâng." Yến Thu Xu đáp lời, chờ Thủy Mỗi cũng đi lên xong thì xa phu bắt đầu đánh xe. Nàng tò mò nhìn Tiêu Hoài Nhã, vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Ánh mắt Tiêu Hoài Nhã lạnh lùng, cười lên còn cong cong, khi không cười thì lại mở to, đồng tử hơi lớn, ít tròng trắng nên nhìn mắt nàng ấy đen sâu thẳm.
Lúc này nàng ấy lại nghiêm mặt thở dài nói: "Ta đến để tránh người, tối hôm qua chúng ta làm mất mặt Tần Nhu, nàng ta đuối lý, nhưng khi bình tĩnh lại chắc chắn sẽ tìm ta để tính sổ. Nếu là trước kia, ta sẽ đánh một roi khiến nàng ta khóc cha chửi mẹ, nhưng bây giờ không được nên chỉ có thể trốn tránh."
Đây cũng là lý do lúc trước nàng ấy không muốn trở về.
Nữ nhi Tiêu gia có cuộc sống tùy ý, tuy thanh danh không dễ nghe nhưng được người trong nhà thật lòng yêu thương, đối đãi y hệt nhi tử. Chỉ nói đến việc đặt tên, bình thường nam nữ thường bị phân biệt đối xử nhưng chỉ có nữ nhi Tiêu gia là không đối xử khác biệt.
Ngay cả gả đi cũng là kén rể, quan trọng là các nàng may mắn, chọn con rể ai cũng ưu tú nhất. Nhất là trượng phu của Tam tỷ Tiêu Hoài Ngọc, lúc đó khiến vô số quý nữ hâm mộ xé khăn tay, cũng thêm một phần chế giễu chuyện Tiêu Hoài Ngọc bị từ hôn lúc xưa.
Tiêu Hoài Nhã trẻ tuổi nóng tính, nghe người ngoài mạo phạm tỷ tỷ, nàng ấy liền đi qua đánh bọn họ. Tiểu cô nương mười mấy tuổi đánh nhau cũng không có gì, nàng ấy từng học võ nên đánh cho đối phương khóc nhè phải tìm ca ca, kết quả huynh đệ tới nhưng vẫn bị đánh, bọn họ không dám đối đầu với nàng ấy nữa.
Nhưng từ năm năm trước, từng người dần qua đời, vì thế hôn sự của Tiêu Hoài Nhã trở nên khó khăn, hết lần này tới lần khác nam đinh trưởng thành của Tiêu gia chết, chỉ còn lại Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Khải. Khi đó, Tiêu Hoài Khải ốm yếu nhiều bệnh, còn bị lão hoàng đế trách cứ thất bại, nàng ấy mới bắt đầu trở nên nhẫn nại.
Bây giờ nàng ấy trở về, hai người Tần Nhu và Đới Tranh đã lấy chồng từ sớm, có con cả rồi, đương nhiên có tư cách chế giễu nàng ấy.
Yến Thu Xu vỗ vai Tiêu Hoài Nhã, chân thành nói: "Không thành hôn cũng không sao cả, cả đời người chỉ có mấy chục năm, phải sống vì bản thân mình. Người bên ngoài nếu có thể xem nhẹ thì đừng để bị ảnh hưởng. Nếu bọn họ nói quá đáng, tỷ hãy đáp trả lại, không thể đánh nhưng có thể mắng. Bọn họ tự xưng là con nhà quyền quý, lễ nghi thế gia, chắc chắn không mắng lại chúng ta."
"Ha ha ha..." Tiêu Hoài Nhã vô cùng vui vẻ, tỏ vẻ thân mật nhích đến bên cạnh để ôm nàng, giọng nói dịu dàng như đang nũng nịu: "A Xu, cảm ơn muội, nương ta cũng cảm thấy ta nên thành thân, muội nói như thế làm ta rất thích thú! Ban đầu, ta sợ ở cùng muội, nhưng bây giờ không sợ nữa.