Tiêu Hoài Nhã ngừng bước, giả vờ như nhặt được thứ gì đó, xách cuốc lên rồi đứng sau lưng Yến Thu Xu: "Ai tránh ngươi chứ? Phiền chết mất!"
Ninh Trác thấy nàng ấy trở về, nhếch miệng cười không nói gì với nàng ấy, quay sang nhìn Yến Thu Xu: "Hương Quân, mọi người đang làm gì thế?"
Yến Thu Xu ra hiệu hắn nhìn đồ trong tay người phía sau: "Làm gà ăn mày, có phần của ngài đấy, ngài muốn ăn không? Đúng lúc đi theo giúp đỡ luôn."
“Được! Không thành vấn đề!" Ninh Trác vui vẻ gia nhập vào đội: "Muốn làm gì để ta làm, thứ này để ta cầm nhé?"
Hắn muốn cầm lấy cuốc trên vai Tiêu Hoài Nhã nhưng lại bị nàng ấy tránh đi, còn bị trừng mắt. Hắn không giận mà còn cười cười đi theo.
Yến Thu Xu cảm thấy tính tình của người này rất tốt, đáng tiếc bây giờ trong lòng Tiêu Hoài Nhã còn khúc mắc, nàng lắc đầu tìm một chỗ đất trống rồi chỉ vào đó: "Đào đi."
Tiêu Hoài Nhã quả quyết đi lên cuốc một cuốc xuống, cuốc kia lấn xuống đất thật sâu, dùng sức một cuốc thôi mà đất đã bị đào lên rồi.
Không chỉ có một người cầm cuốc, còn có hai tiểu nha đầu, Ninh Trác thấy vậy thì cũng cầm cuốc lên đào, chỉ là...
Yến Thu Xu xoay người che miệng cười run rẩy, đúng là trái ngược. Ninh Trác là nam nhân mà sức đào hố còn không bằng Tiêu Hoài Nhã. Nhìn thấy hắn càng ra sức, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ, trong mắt Tiêu Hoài Nhã lộ ra ý cười.
Cuối cùng, một mình Tiêu Hoài Nhã đào được hai hố, Ninh Trác mới làm xong một nửa, còn một nửa do hai nha hoàn khỏe mạnh giải quyết.
Yến Thu Xu, Thủy Mỗi và Triệu Thục Hồng đi nhặt củi, ở bên này có không ít củi khô, vì là địa bàn của Yến Thu Xu, nông hộ gần đây không có ai nên không ai cần củi khô. Lúc này chụm củi vô cùng thuận tiện.
Rất nhanh lửa đã được đốt lên, năm đống lửa cháy mạnh. Dưới trời mùa hè, lại là giữa trưa, mặt trời mọc, mấy người không chịu nổi nên chạy đến lều ở bên kia để ăn dưa hấu chờ lửa cháy nhỏ lại. Khi lửa cháy nhỏ lại mới để gà lên, để một đống củi lên trên để nó nướng từ từ.
Dưa hấu được ướp lạnh, mát lạnh, bắt đầu ăn như ăn băng nhuyễn nhưng lại có cảm giác ngọt ngào, không phải ngọt vì cho thêm đường mà là ngọt tự nhiên trong veo.
Yến Thu Xu ăn mấy miếng không hề thấy ngán nhưng lại no bụng. Những người khác cũng thế, Ninh Trác ăn nửa quả dưa hấu, thoải mái quạt cho Tiêu Hoài Nhã, cười nói: "Ở chỗ này thoải mái quá, thảo nào người từng đến đây đều khen."
Tiêu Hoài Nhã khỏe mạnh, lại ăn uống no đủ, lúc này tâm trạng tốt, hiếm khi hoạt bát nói: "Đúng thế, không cần phải nhìn sắc mặt người ta."
"Hương Quân thật là lợi hại!" Ninh Trác thuận nước đẩy thuyền nói.
Tiêu Hoài Nhã liếc mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Dùng sức chút đi, không có gió gì cả."
"Vâng, nô tài sẽ dùng sức nhiều hơn." Ninh Trác vốn tốt tính nên chỉ cười cười, thậm chí còn quạt mạnh hơn. Yến Thu Xu che miệng, yên lặng nghiêng đầu, sao đi đâu cũng không thoát khỏi cơm chó thế này? Hiếm thấy có lúc Yến Thu Xu nghĩ nếu có Tiêu Hoài Đình ở đây thì tốt rồi.
"Sắp chín chưa?" Triệu Thục Hồng không nhịn được nữa liền hỏi.
Yến Thu Xu nhìn sắc trời, gật đầu: "Ừm, được rồi, để muội đi xem thử." Lập tức mấy người cùng nhau đi ra chạy tới cầm gà ăn mày lên.
Thanh củi cuối cùng cũng đã được đốt xong, bùn vốn ẩm ướt nên khi bị đốt xong liền trở nên cứng rắn, nóng bỏng. Yến Thu Xu không dám đụng vào, Ninh Trác tìm cái gọng để xách nó về. Vì thế, năm con gà ăn mày trở về thôn trang lần nữa, ở phòng khách lớn ngoài viện, xung quanh đặt đầy băng để hạ nhiệt.
Yến Thu Xu cầm đũa lần lượt xé mở, Ninh Trác không sợ bỏng, hắn lột lớp bùn ra để lộ từng lớp lá sen bên trong. Vừa mở bùn ra, mùi lá sen thơm ngát tỏa ra. Sau đó dùng đũa chọc một cái, từng lớp lá sen bị mở ra, thịt gà thơm mềm bên trong lộ ra, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước bọt thèm thuồng.