Hắn không phân biệt được nên không thể nhìn ra, chỉ cảm thấy đồ chấm này rất khác cây sẻn, ai ngờ lại cay như thế. Trong lòng hắn sợ hãi, lắc lắc đầu từ chối, lúc ăn tiếp cũng không dám chấm nữa.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa này, hắn chạy lộc cộc về phòng.
Lúc gần đi lỗ tai còn ửng hồng, hắn liền bước đi nhanh chóng.
Yến Thu Xu có vẻ đồng tình, giống như hại hắn mất mặt trước người trong lòng vậy.
Nàng đụng đụng cánh tay Tiêu Hoài Nhã: "Không thì tỷ đi an ủi hắn một phen đi?"
Tiêu Hoài Nhã nhíu mày, có vẻ như ghét bỏ lại có vẻ như khó xử: "An ủi cái gì chứ, ta và hắn không quen biết gì nhau mà!"
Yến Thu Xu thấy thế cũng không nhiều lời: "Vậy được, muội đi ngủ trưa một lát, tỷ ngồi đây chơi nhé.”
Tiêu Hoài Nhã khoát khoát tay: "Đi đi, ta sẽ ở lại chơi một lát."
Yến Thu Xu quay người rời đi, Thủy Mỗi cũng đi theo, Triệu Thục Hồng cũng muốn nghỉ ngơi vì thế nên nàng ấy cũng đi về viện tử của mình. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tiêu Hoài Nhã. ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Nàng ấy đưa tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa, ngày mùa hè thời tiết nóng rực khiến người ta nhìn đã cảm thấy chói mắt. Nhưng lúc này nàng ấy nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy gì, đến khi không kìm được suy nghĩ trong lòng nữa, bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Vì đứng quá nhanh nên quả nhiên trước mắt Tiêu Hoài Nhã trở nên trắng lóa, thân thể nghiêng nghiêng ngả ngả.
"Cẩn thận!" Một tiếng hét lớn hoảng sợ vang lên, Ninh Trác nhanh chóng tới gần, chạy đến đỡ nàng ấy.
Tiêu Hoài Nhã ổn định thân thể, tập trung nhìn hắn, buồn bực nói: "Ngươi không về phòng sao?"
Ninh Trác ho nhẹ một tiếng, vì vừa rồi ăn cay quá nên cuống họng khàn khàn, làm cho giọng nói của hắn có vẻ trầm thấp êm tai: "Không có, chỉ là ta có hơi ngượng ngùng thôi."
Tiêu Hoài Nhã buồn cười nói: "Bây giờ không ngượng ngùng nữa à?"
Ninh Trác nói: "Với nàng thì khác."
Gương mặt Tiêu Hoài Nhã giấu dưới khăn che mặt đỏ hồng, khoanh tay trước ngực, không tránh né hắn như lúc trước nữa, mà liếc nhìn hắn: "Nghe nói mấy năm nay ngươi làm việc ở bên kia không tệ nên mới được triệu hồi vào kinh."
Giọng nói không thân thiện lắm hệt như lúc trước, nhưng thái độ đã tốt hơn trước nhiều. Như vậy đã là bước ngoặt lớn, Ninh Trác vừa mừng vừa sợ, lấy lòng nàng rồi cười nói: "Đương nhiên, vì muốn được triệu hồi vào kinh nên ta đã rất cố gắng. Chỉ sợ khi về nàng đã..."
Lúc trước hắn nói năng lỗ mãng khiến Tiêu Hoài Nhã đau đớn, tự ti vì vết thương trên mặt. Sau đó, hắn đã nhận sai nhiều lần, mỗi lần đến cửa đều bị đuổi đi. Phụ mẫu Trác gia không vui, vì thế cố ý đưa tiểu nhi tử đi nơi khác nhận chức, để hắn rời xa kinh đô.
Nhưng vì muốn trở về, hắn sợ chậm trễ hơn nữa thì có lẽ Tiêu Hoài Nhã sẽ lập gia đình, vì thế hắn đã vô cùng cố gắng, lập nên nhiều chiến tích xuất sắc. Khi năm nay hồi kinh báo cáo công việc, hắn được lão hoàng đế nhìn trúng nên giữ lại.
Đã từng là thanh mai trúc mã, vốn cho rằng cảnh còn người mất, lại đột nhiên phát hiện thì ra chỉ là hiểu lầm một phen.
Khi quá trưa, Yến Thu Xu gặp lại hai người này, sự ngăn cách do Tiêu Hoài Nhã tạo thành đã tiêu tan, hai người bắt đầu rùm beng y hệt như những người bạn cũ.
Đương nhiên, bình thường là Ninh Trác bị đánh chạy trối chết, Tiêu Hoài Nhã bị chọc không ngậm miệng được, khi thì lại tức giận đánh nhau với hắn. Yến Thu Xu và Triệu Thục Hồng nhìn nhau, hai người và Thủy Mỗi liền đứng cách xa nơi người ta bày tỏ ân ái này, sau đó chạy vào phòng bếp.
"Ôi, ê răng quá, chúng ta làm món gì ăn đi." Triệu Thục Hồng cố ý xoa quai hàm cười nói.
Yến Thu Xu gật đầu: "Ừm!"
Nếu trong phim truyền hình này nọ, nàng nhìn người khác bày tỏ ân ái thì có thể kích động nhảy nhót, nhưng thực tế thấy người quen của mình diễn ân ái thì kiểu gì cũng thấy khó chịu. Cho nên bình thường nàng không ở lâu trước mặt vợ chồng Tiêu Hoài Khải là vậy.