Hình như hắn không còn trông đáng sợ nữa?
Tuyên Vương không biết cung nhân nghĩ gì, chỉ là ánh mắt đầy oán hận của hắn đang nhìn chằm chằm trần xe, dường như đó là Tiêu Hoài Đình. Người bên ngoài không nhận ra, nhưng hắn xem Tiêu Hoài Đình là cái đinh trong mắt, đương nhiên hắn rất quen với dáng vẻ kia.
Tiêu Hoài Đình đập nát xương sống của hắn, để hắn ngã trên đất nên không thể động đậy được. Sau đó như con rối bị Tiêu Hoài Đình đánh nát gân tay gân chân, khi đó người động thủ còn nói một câu thịt bọ cạp ăn rất ngon.
Tiêu Hoài Đình đang trả thù hắn vì đã cố ý đưa bò cạp hại Tiêu Hoài Khải! Chắc chắn là đang muốn trả thù!
Vào giây phút đó, cả người Tuyên Vương lạnh như rơi vào hầm băng, tại sao chỉ vì trả thù một phen mà lại dẫn đến tình hình như hiện tại?
Nhưng hiện tại hối hận cũng đã vô dụng, bây giờ hắn đã biến thành thế này, người của Tiêu gia đều vô cùng đáng sợ!
Hắn chỉ tức giận quá nên mới muốn giáo huấn một phen, không ngờ lại biến thành tình trạng như bây giờ, như thế này còn thảm hơn Tiêu Hoài Khải. Ít nhất thì Tiêu Hoài Khải chỉ không thể đi được, mà kiếp này của hắn có lẽ ngẩng đầu cũng khó khăn! Tuyên Vương vừa nghĩ tới quãng đời về sau, trước mặt liền trở nên tăm tối. Hắn gấp gáp muốn đứng lên, muốn đến trước mặt phụ hoàng tố cáo Tiêu Hoài Đình, nhưng hắn không thể cử động. Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được sự bất lực của Tiêu Hoài Khải khi xưa.
Hắn đã bắt đầu hối hận rồi!
Cho đến khi ngự y đến, đội xe dừng lại để tiến hành chẩn bệnh cho hắn. Sau đó, ngự y lắc đầu ở ngay trước mặt hắn: "Cột sống và gân mạch đều nát... Nát bấy….”
Trong lúc này, trái tim của Tuyên Vương như bị người ta bóp chặt, âm trầm đến mức thở cũng trở nên khó khăn: "Ta muốn gặp phụ hoàng! Nhanh dẫn ta đi gặp phụ hoàng, là Tiêu Hoài Đình hại ta, ta muốn gặp phụ hoàng!"
Ngự y bị dọa nên quỳ xuống trước mặt hắn ta, run rẩy nói: "Điện hạ hãy nói cẩn thận, Trấn Nam Vương đã bị bệ hạ phái đi rời kinh mấy hôm trước, phương hướng một nam một bắc trái ngược với ngài, sao có thể đến được! Trấn Nam Vương mới lập công trở về, không thể làm rét lạnh ngàn vạn tướng sĩ như vậy được!"
Ánh mắt Tuyên Vương đỏ lên nhìn ông ta chằm chằm: "Hắn ta gạt người! Chính hắn ta làm hại bổn vương, bổn vương muốn hắn chết! Có nghe thấy không?!"
Hơi thở ngự y dần trở nên nặng nề, vội dập đầu không dám nói gì.
*
Ngày hôm sau.
Cho dù ánh nắng không xuyên qua cửa sổ chiếu vào thì độ sáng kia cũng vô cùng chói mắt.
Yến Thu Xu trở mình tránh né ánh mặt trời chói mắt kia.
Nàng chợt nhớ ra gì đó, vội ngồi dậy kéo màn cửa sổ ra, chỉ thấy trên giường êm gần cửa sổ trong phòng, một thanh niên đang mặc áo ngủ, khoác áo ngoài ngồi đọc sách.
Yến Thu Xu an tâm dụi mắt.
"Nàng dậy rồi sao?" Tiêu Hoài Đình nghe thấy động tĩnh, chàng liền hỏi han nàng. Yến Thu Xu "Ừ" một tiếng, nhìn sắc mặt chàng, thấy mặc dù trên mặt chàng không hồng hào nhưng tinh thần không tệ, yên tâm muốn đi qua kéo y phục chàng ra để xem vết thương: "Còn có chỗ nào không ổn không?"
Tiêu Hoài Đình vô thức cởi ra, gương mặt hơi đỏ lên.
Yến Thu Xu nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Chàng vội giải thích: "Không có, vừa rồi Ninh Trác mới đến thay thuốc cho ta." Mặt Yến Thu Xu không cảm xúc: "À."
Tiêu Hoài Đình giật tay áo của nàng, ánh mắt có vẻ lấy lòng: "Tạm thời mấy hôm nay ta ở đây, còn phải làm phiền A Xu đưa cơm cho ta."
Yến Thu Xu lặng lẽ nhìn chàng, đã có thể ra ngoài bảo Ninh Trác thoa thuốc cho mình, vậy cần gì đưa cơm nữa? Nhưng nàng nhìn vẻ mặt chàng như thế thì vẫn mềm lòng: "Muốn ta đưa cơm thì đừng động đậy, để ta xem vết thương đã."
Tay nàng đã sờ đến cổ áo của chàng, nhưng Tiêu Hoài Đình còn hơi kháng cự, nắm chặt tay nàng nhéo nhéo: "Đừng xem, rất đáng sợ."
Ban ngày khác với buổi tối, buổi tối tia sáng không tốt, còn dính máu nên không dọa người lắm .