Hắn ăn miếng bánh quẩy thừng đầu tiên, hắn cũng không biết đây là gì, chỉ là chưa thấy qua nên tò mò. Mà bánh quẩy thừng trong bún thập cẩm cay đã hút đầy nước canh cay mặn, vừa cho vào miệng, nước canh tuôn ra đầy lưỡi hắn. Chu Chiêu Cần hơi giật mình, gương mặt bị vị cay làm đỏ lên. Thẩm Bình Ngộ hơi ngẩn người, mau chóng đưa trà sữa qua: "Đệ ăn từ từ thôi, uống một ngụm trà sữa đi."
Bên Nhạc Bình đã có người Tiêu gia hợp tác với Thẩm gia từ lâu, mở quán mỹ thực đường phố ở đây, tiếng vang không tệ. Bây giờ mỹ thực đường phố là một trong những cửa hàng đông khách nhất ở Nhạc Bình.
Chu Chiêu Cần không kịp nói cảm ơn đã ôm bình trà sữa uống một hớp lớn, cũng may hắn ăn miếng đầu tiên không quen, uống xong đã đè được vị cay xuống. Nước mắt hắn chảy ra đầm đìa nhìn về phía sư huynh: "Đa tạ sư huynh."
"Không sao, là ta không tốt, không suy nghĩ đến việc đệ không ăn được món cay thế này." Thẩm Bình Ngộ nói lời xin lỗi, có lẽ cậu bé giống bà ngoại Tiêu phu nhân thích ăn cay. Lần đầu tiên ăn cay muốn ngừng mà không ngừng được.
Đối với món này, cậu bé đã hạ vị cay xuống mức thấp nhất, càng không nói đến món của Chu Chiêu Cần. Cậu bé đã cố ý cho thêm canh gà thanh đạm, nhưng ai ngờ rằng là Chu Chiêu Cần vẫn như thế.
"Ta bảo người nhúng vào canh gà, bỏ dầu cay đi nhé?" Thẩm Bình Ngộ dò hỏi.
Chu Chiêu Cần lại nhanh chóng lắc đầu: "Đừng! Ta ăn được, ta rất thích!" Thẩm Bình Ngộ không tin lắm.
Chu Chiêu Cần thấy vậy lại tiếp tục ăn, lần này hắn đã có kinh nghiệm từ lần ăn thịt viên trước. Thịt bò được vo tròn không bỏ nhiều ớt, bắt đầu ăn đã thích ứng hơn. Khi cắn một cái, nước trong viên thịt bò kia tràn ra, không nhiều không ít, hắn có thể tiếp nhận được, thậm chí còn rất thích.
Hắn thật sự rất thích, khi ăn món này, mắt hắn mở to, dường như đang ăn mỹ vị nhân gian gì đó.
Thẩm Bình Ngộ thấy vậy thì yên tâm nói: "Đệ thích là được, vừa rồi đệ ăn bánh quẩy thừng, sợi màu trắng bên cạnh là miến khoai tây. Trước đó Yến di làm, dùng hết khoai tây còn lại, chúng ta ăn một bữa, còn bao nhiêu bảo ta mang về. May mà không bị hỏng, khoai tây do Hoài Vương điện hạ mang về, Yến di được chia lại một ít..."
Chu Chiêu Cần nghe cậu bé nói, ăn ngon đến mức quên nhai, chờ đợi hy vọng cậu bé có thể nói nhiều một chút.
Nhưng Thẩm Bình Ngộ nói rất ít, hắn thất vọng cụp mắt gắp một sợi miến, vừa hút đã chạy thẳng vào miệng, trơn mượt ăn rất ngon!
Hắn càng ăn càng cảm thấy ngon, vị tê cay kia không khiến môi lưỡi khó chịu mà cay đến mức chảy nước bọt, phải ăn gì đó mới đè xuống được.
Ăn thịt viên, thêm chút bánh quẩy thừng, thêm miến, cuối cùng ăn rau mầm giòn ngon. Nước canh trong tô còn rất nhiều, thức ăn trong đó lại dần ít đi. Chu Chiêu Cần cầm khăn lau mồ hôi, lại gắp một miếng thịt ba chỉ. Thịt ba chỉ được nấu qua vừa mỏng lại tươi, không béo ngậy. Dưới sự kích thích của vị cay, lưỡi chỉ thưởng thức được vị tươi ngon.
Khi ăn xong, dường như lá gan của Chu Chiêu Cần lớn hơn. Hắn lau miệng, hắng giọng nhìn người đối diện.
Thẩm Bình Ngộ cũng giống hắn, ăn đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, lúc này mới dừng ăn, uống một hớp trà sữa.
Hắn vội nói: "Xin hỏi sư huynh, A Xu tỷ tỷ làm gì ở kinh đô thế? Ta nghe nói tỷ ấy và tiểu cữu cữu của sư huynh đính hôn, không ở Tiêu gia nữa, vậy tỷ ấy đang ở đâu?"
Thẩm Bình Ngộ giải thích với hắn: "Ở thôn trang ngoài thành, Yến di làm nông dân, nói tóm lại là làm ăn. Có người qua đó ở hoặc mua chút đồ vật thì Yến di có thể kiếm tiền. Song, ta cảm thấy việc làm ăn của Yến di không tốt, ngày ta ở lại không thấy ai đến cả..."
Cậu bé nói chuyện mà mình biết cho Chu Chiêu Cần nghe.
Không có thêm mắm thêm muối, chỉ lộ vẻ thương xót, không có khách thì chắc chắn không kiếm được tiền.