Tất cả mọi người đều dừng lại, mau chóng chia thành hai bên chiến tuyến, đôi mắt nhìn đối phương đầy thù địch.
Hoài Vương hít sâu một hơi, da mặt nhăn lại, hắn ta nhìn ra sau, rồi lại nhìn Chu Trạch Cảnh.
Kẻ đứng sau cũng có chút kích động: "Điện hạ, người không thể bở dở giữa chừng."
Tuy đã báo thù Lão hoàng đế, nhưng vẫn còn thù chưa được báo!
Hoài Vương nghiến răng ken két: "Yên tâm."
Hắn ta khoát tay, dẫn người tiến lên, cẩm vệ quân chủ động nhường đường.
Xương Vương và Thuận Vương cũng tiến lên theo, hai bên đứng cách nhau mười mét, mắt đối mắt.
Sau lưng Xương Vương, Tiêu Hoài Nhã và Tiêu Hoài Ngọc vừa trải qua cuộc giết chóc ác liệt, đang cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, gương mặt trắng muốt xinh đẹp vẫn còn vương vết máu tươi.
Lục quý phi bị bắt giữ nhìn con trai, sự vui mừng hiện rõ trong đôi mắt đỏ ửng, nhưng nghĩ đến tình cảnh như này lại có chút kinh hoàng. Bà ta đã rơi vào tay Hoài Vương, có thù giết mẹ, Hoài Vương sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Bà ta còn có thể sống sót để hưởng cái vinh hoa phú quý của ngôi vị Hoàng hậu hay sao?
"Buông tay đi, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống." Xương Vương nhìn đệ đệ, chính là người biểu đệ của mình.
Hoài Vương cười nhạo, tỏ vẻ chế giễu: "Buông tay ư?"
Ánh mắt hắn ta nhìn Thuận Vương vẫn luôn im lặng, so với mấy vị hoàng tử, Thuận Vương là người tuấn tú nhất, môi đỏ răng trắng, có thể dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả vẻ ngoài ấy, nhưng lúc này cẩm y vệ trẻ trung, đẹp đẽ, hoa lệ lại dính đầy máu tươi, không thể nhìn ra dáng vẻ cao quý hồi nào.
Hắn ta dụ dỗ ngon ngọt: "Lão Ngũ, giết Xương Vương, ta tha cho mẫu thân ngươi, thế nào?"
Tất cả mọi người đều dán chặt mắt vào hắn ta.
Thuận Vương nhăn mặt, thấp giọng khẳng định: "Ngươi sẽ không làm vậy đâu."
Hoài Vương mỉm cười, thanh đoản kiếm trong tay lại một lần nữa lướt qua Lục quý phi, lần này là chém ngang qua bụng bà ta, hắn ta nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn mẫu phi chết trước mặt mình ư?"
Khoảng khắc bụng mình bị kiếm chém qua, Lục quý phi thậm chí còn chẳng thấy đau, lúc ấy bà ta vẫn kinh hãi, rồi rất nhanh sau đó cơn đau ập đến, mặt bà ta trắng ngắt không còn giọt máu, đau đến mức co quắp trên nền đất, giọng nói khản đặc: "Lão Ngũ, ra tay đi! Mau ra tay!"
Xương Vương thở dài: "Quý phi, người tự sát đi."
Lục quý phi lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không thể! Ta muốn sống!"
Bà ta sợ chết nên không hề muốn bỏ mạng, chỉ muốn sống cho tốt, nhìn người từng giết mình quỳ dưới chân, nếu không làm được, bà ta sẽ chết không nhắm mắt!
Xương Vương không nói gì. Vì Lục quý phi, nếu hắn chọn rút lui thì sẽ rất có lỗi với biết bao tướng sĩ đã ngã xuống, cũng có lỗi với ba ngàn quân Tiêu Gia ở lại kinh thành này, có lỗi với Tiêu Hoài Đình tự mình dẫn đội quân không mấy tinh nhuệ đi chiến đấu với Tề quốc.
Thuận Vương cười khổ, vung tay, rút kiếm, thanh kiếm trắng toát chưa vấy máu. Tuy hắn đứng ở giữa chiến trường giết chóc, nhưng được bảo vệ nên thanh kiếm chưa từng được tuốt khỏi vỏ.
Lúc thanh kiếm được tuốt ra, ánh mắt hung hãn của quân Tiêu Gia đều nhắm vào hắn, dường như chỉ cần hắn tạo phản làm hại Xương Vương, những người này sẽ lao đến giết hắn ngay lập tức.
Mà ánh mắt Hoài Vương khẽ sáng lên, Chu Trạch Cảnh và Lục quý phi cũng vậy, tất thảy đều nhìn theo nhất cử nhất động của hắn.
Thuận Vương như thể không cảm nhận được gì. Hắn cầm kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào mẫu thân, cổ tay xoay ngược vào trong.
Trong ánh mắt của mọi người, hắn quyết đoán đâm kiếm vào bụng mình.
"Con điên rồi!" Lục quý phi không ngờ rằng nhát kiếm này lại là tự sát. Bà ta điên cuồng muốn chạy đến, nhưng lại bị người giữ lại, chỉ có thể nhìn con trai mình tự đâm kiếm vào bụng rồi lại rút ra, máu chảy thành dòng, Thuận Vương không thể chống đỡ được nữa, liền ngã sang một bên.
Xương Vương vươn tay ra đỡ hắn, sắc mặt khốn khổ nhưng không nói gì.