Nhưng lần này Xương Vương không cho hắn thời gian kịp phản ứng lại. Chỉ với một ánh nhìn, Tiêu Hoài Ngọc và Tiêu Hoài Nhã nhanh chóng xông lên, yểm hộ cho đối phương, trực tiếp xâm nhập vào trung tâm địch. Hai bên chỉ cách nhau chưa đến mười mét, Hoài Vương còn đang kéo theo một người nên không đi nhanh được, vì thế đã bị họ bắt kịp ngay.
"Sụt..." Lưỡi kiếm đâm vào vùng bụng. Hoài Vương phẫn nộ ngoái lại, lại một nhát kiếm nữa lao tới, cổ đau nhói, máu phụt ra.
Lục quý phi thấy vậy, nén chịu cơn đau rồi vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn ta, bổ nào tới Tiêu Hoài Nhã: "Cứu ta! Cứu ta!"
Không chết còn tốt hơn không muốn chết!
Tiêu Hoài Nhã đã chuẩn bị rút lui, một đòn trúng đích, vội vã tháo chạy, nếu không để đến lúc quân địch phản ứng lại sẽ rất dẽ bị thương, nào ngờ lại bị một thứ đè lên người, khiến nàng ấy chậm lại hai nhịp. Sắc mặt nàng ấy thay đổi, ánh mắt dịu dàng hiền thục đã tràn đầy căm phẫn: "Con mẹ bà!"
Tiêu Hoài Ngọc thấy thế, ngoái đầu kéo muội muội, liền nhìn thấy Chu Trạch Cảnh vung kiếm tới.
Nhưng Tiêu Hoài Nhã đã kịp bước lên một bước, nhát kiếm đó chém đúng vào lưng Lục quý phi: "Á!"
Chu Trạch Cảnh thấy vậy thì buồn bực, lại rút kiếm ra chuẩn bị ra đòn.
Chỉ thấy Tiêu Hoài Nhã chạy rồi, nàng ấy đạp mạnh chân, dùng sức lùi về sau.
"Đừng!" Lục quý phi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, giây sau đó trời đất quay cuồng, rồi nhìn thấy con trai mình.
"Con thế nào rồi?" Lục quý phi muốn nhìn con trai mình, nhưng toàn thân bà ta cũng đầy vết thương, không thể cử động, chỉ đành yếu ớt hỏi han.
Thuận Vương không ngờ Tiêu Hoài Nhã còn có thể cứu mẫu thân ra, lúc đang vui mừng, hắn nhìn thấy máu chảy ra từ người Lục quý phi thì không cười được nữa: "Thái y! Mau chữa cho bà ấy!"
Thái y nghe vậy liền gật đầu, lấy thuốc bột rắc lên cổ của Lục quý phi, nhưng lại dừng lại, kinh hãi nói: "Vết thương này có độc!"
Rõ ràng máu phải có màu đỏ tươi, nhưng máu chảy ra từ bụng bà ta lại có màu đỏ sậm. Ông ấy lại nhìn bả vai Lục quý phi, quả nhiên cũng là màu đỏ sậm: "Kiếm của Hoài Vương đã tẩm độc!"
Mặt Thuận Vương trắng bệch, não hắn chưa từng thông suốt như bây giờ, hóa ra ngay từ nhát kiếm đầu tiên, Hoài Vương đã không muốn để Lục quý phi sống sót.
Thì ra người hắn ta hận nhất chính là Lão hoàng đế và Lục quý phi.
Theo lời thái y, chiến trường cũng vang lên âm thanh: "Hoài Vương điện hạ đã chết! Tấn Vương thế tử đã chết! Mau xin hàng!"
Cấm vệ quân thấy vậy, từng người một bỏ vũ khí xuống, lựa chọn đầu hàng.
Đất trời mơ hồ, nghịch cảnh bức vua thoái bị cũng đã đi đến hồi kết!
Lúc tin tức được truyền đến Tiêu phủ, cấm vệ quân bên ngoài đã bị đuổi đi.
Người nghe ngóng tin tức bẩm báo: "Xương Vương thắng lợi, Hoài Vương và Tấn Vương thế tử đã bỏ mạng, thủ cấp treo trên tường thành để trị tội trước công chúng, bệ hạ đã bị Hoài Vương làm cho tức đến hôn mê, Lục quý phi và Thuận Vương điện hạ trọng thương, đã cho gọi thái y cứu chữa..."
Thắng rồi!
Tiêu phu nhân nở ra nụ cười thật lòng, gậtgật đầu lia lịa: "Tốt! Tốt! Thưởng!"
Hoàng ma ma cảm động, lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn ban cho người đó.
Tạ Thanh Vận mừng rỡ ôm chặt cánh tay Tiêu Hoài Khải: "Không sao rồi không sao rồi! Lại được sống rồi!"
Yến Thu Xu cũng vui mừng khôn nguôi, nhảy cẫng lên. Đông Đông đang ngủ ngon bị nàng ôm chặt đến mức thức giấc, cậu bé mơ màng mở mắt, giọng điệu non nớt: "Chúng ta thắng rồi à?"
"Đúng vậy!" Yến Thu Xu lớn giọng đáp lại: "Thắng rồi! Chúng ta an toàn rồi!"
Giọng điệu vui mừng chưa từng thấy.
Bỗng bên cạnh truyền đến một tiếng hô kinh sợ, Tạ Thanh Vận vì mừng rỡ quá nên xà vào lòng Tiêu Hoài Khải, vì tâm trạng hưng phấn quá mà gò má vẫn đỏ hây hây, nhưng đôi mắt lại nhắm chặt.
Nam nhân luôn điềm đạm bỗng hoảng hốt, hắn không thể đi lại được, chỉ có thể đỡ lấy thê tử, không biết xử trí thế nào, nhìn mẫu thân: "Mẹ! A Vận ngất rồi! Làm sao đây?"