Tiêu Hoài Đình khẽ cười: "Thần còn tưởng ngài khỏe mạnh lắm!"
Nếu không phải lúc lão Hoàng đế bị đánh chết, chàng nhìn thấy Tân đế cũng nhanh chóng ngã xuống, đúng lúc quá, trong lòng chàng vẫn thấy hổ thẹn, Xương Vương đã làm quá nhiều cho Tiêu Gia rồi.
Tân đế cười mỉa: "Năm đó ta đã chịu đủ rồi, bây giờ quy về cho ông ta."
Sáu năm trước, hắn đã từng tín nhiệm phụ hoàng, khi biết chuyện này hắn đã chạy đến giằng co với ông ta, nhưng lại phát hiện bản thân đã đánh giá cao phẩm chất của phụ thân, không những thế còn bị đánh rất nhiều trượng đến mức ngã bệnh.
Lúc ấy hắn nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy tâm niệm của mình sụp đổ, cũng hổ thẹn khi không thể tìm lại công bằng cho lão tướng quân, tự nguyện chịu cấm túc năm năm, chịu sự dày vò trong tâm khảm.
Điều phải chịu hắn cũng đã chịu rồi, bây giờ đến lượt phụ thân hắn, hắn không phải tiểu thái tử đơn thuần sợ chết chưa từng trải qua sóng gió của sáu năm trước nữa!
Tiêu Hoài Đình cung kính, chắp tay hành lễ, trầm giọng: "Đa tạ!"
Tân đế lắc đầu: "Đây là điều ta nên làm."
Tiêu Hoài Đình không nói gì, chỉ khắc ghi ân tình này, không có một thiên tử nào lại trượng hình sinh phụ của mình trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy cả.
Cho dù trong lòng họ cũng ghi thù ghi hận, nhưng trước mặt mọi người cũng phải giữ được chữ hiếu.
Chỉ có duy nhất một mình hắn, vì để đền tội cho vô số oan hồn nên mới làm chuyện như này trước chốn đông người, cho dù hắn có cùng chịu trượng hình thì sau này danh tiếng cũng khó mà tốt đẹp được.
Tân đế thản nhiên cười: "Đúng rồi, lúc nào đệ thành thân vậy? Gần đây không khí trong kinh thành vốn trầm lặng, đệ mau mau thành thân đi, góp thêm chút vui vẻ cho kinh thành chứ nhỉ? Trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn cho đệ..."
Nhắc đến chuyện này, lông mày của Tiêu Hoài Đình hơi nhíu lại, khẽ nói: "Chuyện này... phải đi hỏi đã."
"Thành thân ư?"
Yến Thu Xu nhìn người trước mặt, trong lòng như thể đang đánh trống bùm bụp.
Tiêu Hoài Đình trở về từ hoàng cung, rửa mặt mũi chân tay bèn cưỡi ngựa chạy tới, thấy Yến Thu Xu như chưa chuẩn bị kỹ, chàng có chút tủi thân: "Lần trước ta nói muốn năm ngoái quyết định ngày thành hôn, mà đã một năm trôi qua rồi, nàng muốn lấp liếm ư?"
Yến thu Xu như phạm tội ác, vội nhẹ nhàng nói: "Không phải, không phải, ta chỉ là có chút bất ngờ, muốn quyết thì quyết đi."
"... Nghe như không tình nguyện cho lắm?" Tiêu Hoài Đình hoài nghi nhìn nàng: "Nàng thật lòng chứ?"
Yến Thu Xu chần chừ.
Lần trước là do không khí thích hợp, nàng bị dẫn dụ nên mới đồng ý, bây giờ trời cao trong xanh, nàng vô cùng tỉnh táo, đương nhiên sẽ có chút chần chừ.
Hôn nhân!
Hôn nhân là mồ chôn tình yêu, nàng hơi sợ điều này. Nhưng sự chần chừ của nàng lại khiến Tiêu Hoài Đình cho rằng nàng không thật lòng, nàng thay đổi rồi. Chàng nhất thời đau lòng, mím chặt môi, nắm chặt tay.
Yến Thu Xu biết Tiêu Hoài Đình hiểu lầm rồi, vội căng não nghĩ cách, cầm lấy tay chàng, ấm áp nói: "Không phải ta không muốn thành hôn với ngài, ta có chút sợ hãi. Ngài biết tính cách của ta mà, ta sợ không thể làm một Quốc công phu nhân tốt, cũng sợ ngài, người nhà ngài ít ỏi, yêu cầu cao với con nối dõi, nếu mọi người muốn ngài nạp thiếp..."
Nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ khó có thể trở thành một Quốc công phu nhân tốt, nàng không thích giao lưu với những phu nhân đó. Nếu khách sáo mà nói, những lần hiếm hoi trước đây đều là ở cùng Tạ Thanh Vận, có nàng ấy gánh vác rồi nên nàng được thảnh thơi. Nhưng nếu nàng thành hôn rồi, Tạ Thanh Vận chắc chắn sẽ giao hết việc nhà nội trợ trong phủ cho nàng.
Yến Thu Xu chỉ nghĩ vậy thôi là đã cảm thấy đáng sợ rồi!
Tiêu Hoài Đình nhanh nhạy, thấy lời nói của nàng đều là thật lòng, sự chua xót trong lòng cũng dần biến mất. Chàng nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Kệ người khác như nào, nàng chỉ cần sống vui là được.