Các tiểu bằng hữu thích ăn đồ ngọt hơn một chút, lúc này múc một miếng bánh đậu đỏ bên trên lên, sau đó để vào miệng, đầu lưỡi hơi vươn ra liền có thể cảm nhận được bột đậu đỏ mềm mại hòa quyện với sữa đậu, vị ngọt dần lan tỏa trong miệng khiến tâm trạng con người không khỏi vui vẻ hơn.
Yến Thu Xu ăn một miếng rồi lại một miếng, nhưng chiếc bát sứ này không lớn, chỉ ăn trong chốc lát đã xong, dường như vẫn chưa thỏa mãn, nàng thở dài một tiếng, nàng còn muốn ăn thêm.
Nhưng không làm vậy được, lần này nàng làm không nhiều, nếu ăn tiếp, đến lúc chia ra sẽ bị thiếu.
Chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
Lúc này Thủy Mỗi và Hứa ma ma cũng đã ăn xong, Yến Thu Xu liền đưa một chiếc cặp lồng thức ăn cho Thủy Mỗi, sau đó nàng dẫn theo Thủy Mỗi đến gặp Tiêu phu nhân.
Lại nói, nàng đã ở Tiêu gia vài ngày rồi, nhưng Tiêu phu nhân không hay ra ngoài, bản thân nàng cũng không biết nên ra ngoài thế nào, ngoại trừ lần đó chạm mặt, hai người chưa từng gặp lại. Nhưng Thủy Mỗi và Hoàng ma ma vẫn qua lại thường xuyên, vì nàng hay tặng đồ ăn cho Tiêu phu nhân, bên kia cũng gửi vải vóc và trang sức đáp lại.
Tiêu phủ khá rộng, Yến Thu Xu đi hồi lâu mới đến nơi.
Vào sân, nàng đứng chờ Hoàng ma ma đi thông báo, chỉ một lúc sau, Tiêu phu nhân nhanh chóng xuất hiện, so với lần đầu gặp mặt, sắc mặt Tiêu phu nhân hôm nay có vẻ tốt hơn nhiều.
Vẻ nhợt nhạt trên gương mặt bà đã rút đi nhiều, bước chân vững vàng, ánh mắt bà có thần, không còn vẻ suy sụp như trước, tuy không thể sánh bằng người khỏe mạnh, nhưng trạng thái của bà như vậy đã được coi là rất tốt rồi.
Tiêu phu nhân có thói quen mím chặt môi, nhưng khi nhìn thấy Yến Thu Xu, vẻ mặt và cơ thể vẫn thả lỏng, những nếp nhăn quanh môi gần như không thể thấy được: “A Xu.”
“Bá mẫu.” Yến Thu Xu mỉm cười bước đến: “Con cố tình đến quấy rầy người, cảm thấy rất xấu hổ, vừa lúc con mang theo sữa đậu đỏ hai lớp, bá mẫu nếm thử xem hương vị thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, Thủy Mỗi đã mở cặp lồng ra, sau đó đưa một chiếc bát cho nàng.
Yến Thu Xu liền cung kính đưa cho Tiêu phu nhân, bàn tay đối phương nhận lấy rất vững vàng.
Vốn tưởng chỉ là một loại nước nào đó, khi tận mắt nhìn thấy, một tia ngạc nhiên lóe lên nơi đáy mắt Tiêu phu nhân, khuôn mặt vốn nghiêm túc lúc này dường như càng dịu dàng, bà cất lời tán thưởng: “Tay nghề của con quả thực rất khéo léo, món điểm tâm ngọt này cũng có thể làm thật đẹp.”
Yến Thu Xu mím môi cười, nàng đã sớm đoán được bà sẽ phản ứng như vậy.
Tiêu phu nhân cũng cười, cho đến bây giờ, bà thật sự tín nhiệm tay nghề của Yến Thu Xu, không hề do dự, bà liền múc một thìa, đưa đến bên miệng.
Khi mở nắp cặp lồng, bà đã ngửi thấy hương thơm của sữa, đến khi ăn mới cảm nhận được toàn bộ hương vị, cảm giác trơn nhẵn, mềm mại như trứng chim cùng hương thơm của sữa tràn ngập trong miệng, bà chậm rãi thưởng thức xong rồi, đôi mắt vẩn đục thoáng nhìn đến cô nương trước mắt: “Nhìn rất đẹp, ăn cũng rất ngon, có điều con tự mang đến đây tặng, có chuyện gì sao?”
Yến Thu Xu ngại ngùng gãi đầu, nàng đứng cạnh bà, nhỏ giọng nói: “Chuyện là thế này, hôm qua con nướng gà cho Đông Đông, không ngờ Nhị hoàng tôn lại một mực tranh giành với Đông Đông, không tranh được, uất ức liền khóc lên, tuy thiếu phu nhân và Tiêu tướng quân đều nói không cần quan tâm, nhưng trong lòng con cảm thấy rất lo lắng, Đông Đông cũng thấy áy náy, nghĩ rằng nếu bản thân đã có phần, vậy cũng nên chia cho đồng môn. Vì vậy con muốn hỏi bá mẫu, hay là con làm ít điểm tâm mang đến thái học bên kia, để mỗi đứa nhỏ đều có phần, cũng làm dịu đi quan hệ giữa lũ trẻ.”
Dứt lời, dường như nàng lại nghĩ ra điều gì, nàng lại nói thêm: “Hôm qua con cũng có chút chuyện nhỏ, đã đến làm phiền thiếu phu nhân, hôm nay lại đến làm phiền thì không hay, vì vậy con mới đến hỏi ý bá mẫu.”