“Một tiểu hài tử năm tuổi, phu nhân cho rằng trí nhớ của cậu bé rất tốt sao?” Yến Thu Xu cười nói: “Trước đây phu nhân cũng không dẫn Đông Đông về, để thằng bé ở nhà nửa năm mà quên đưa về Tiêu gia sao?”
Giang phu nhân: “...”
Nói đến chuyện này, bà cũng không biết sao lại như vậy, trong lòng buồn rầu, thầm cho rằng đứa bé này không giữ lời hứa, nhưng bà lại không nghĩ đến việc đứa bé có nhớ đến lời hứa hay không, rốt cuộc ý trách móc cũng không còn nặng nề như trước, nhưng vấn đề hiện tại chính là thiệp mời đã gửi đi của Giang gia.
Vẻ mặt bà thay đổi, sắc mặt dịu đi không ít, nhưng bà vẫn liếc mắt nhìn Yến Thu Xu một cái, dường như có gì đó muốn nói nhưng lại không nói thành lời.
Yến Thu Xu hiểu ý, liền nói lời cáo từ rồi rời đi.
Đi được vài bước, nàng chợt nghe thấy hai người bên kia đang thấp giọng nói gì đó.
Sắc mặt Tạ Thanh Vận lập tức trở nên khó coi, nàng ấy trách móc: “Đông Đông là hài tử của Tiêu gia! Lúc trước nhi tử của người ở rể là do chính miệng người đáp ứng, đã đạt được lợi rồi, hiện tại lại muốn mang tiểu hài tử này đi, làm gì có chuyện hời như vậy?”
Hai bên còn nói thêm vài câu, dường như cũng không đạt được thỏa thuận chung, Giang phu nhân rất tức giận, bà bực bội quát to: “Tiêu gia các ngươi đã khắc chết biết bao nhiêu mạng người, có phải các ngươi cũng muốn khắc chết tôn tử của chúng ta không...”
“Tiễn khách!” Những lời này thật sự chọc giận Tạ Thanh Vận, nàng ấy không muốn tiếp tục nói chuyện với bà, sai ma ma dẫn người ra ngoài.
Giang phu nhân không ngờ mình lại bị đối xử như vậy, khi bị dẫn ra ngoài, bà càng tức tối hét to: “Tạ Thanh Vận, ngươi to gan thật đấy! Ngươi thật to gan...”
*
Yến Thu Xu bước đi chậm rãi, nàng nghe được phần sau cuộc nói chuyện, nhưng cũng đã đoán được chuyện bọn họ vừa nói, nàng liền nở một nụ cười mỉa mai.
Trước đây khi nàng nhàn rỗi, nàng cũng tán gẫu với Đông Đông, nàng nghe được vài câu, không ngờ Giang gia vẫn muốn đem Đông Đông về, lại càng không ngờ Giang phu nhân lại dùng lí do này để đạt được mục đích, như vậy đã là quá đáng rồi.
Dù không có quan hệ gì với Tiêu gia, Yến Thu Xu cũng cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Huống hồ Tiêu gia đối xử tốt với nàng như vậy.
Yến Thu Xu nghĩ, Đông Đông vẫn nên ở lại Tiêu gia thì hơn!
Cả Thủy Mỗi lẫn Hứa ma ma đều nói từng nói với nàng, sau khi Đông Đông quay lại, hắn thường đến thăm Tiêu phu nhân, rốt cuộc cũng khiến Tiêu phu nhân bớt nghĩ về những chuyện đau thương trong quá khứ, hai người đều cho rằng nhờ Yến Thu Xu làm nhiều món ngon mới khiến Đông Đông muốn ở lại, khi nói chuyện, bọn họ đều tỏ ra cảm kích với nàng.
Có tiểu hài tử, không khí trong nhà này mới có thêm sức sống.
Hơn nữa, tuy thoạt nhìn Tiêu gia giống như đang bị nguy hiểm bủa vây, nhưng... dựa vào nội dung cuốn tiểu thuyết, sau khi Tiêu Hoài Đình qua đời, Tiêu gia còn chưa kịp bị ăn tươi nuốt sống, vì muốn lôi kéo lòng dân và bình quyền, tân đế trên kia đối xử rất tốt với Tiêu gia, Đông Đông ở lại đây cũng không gặp nguy hiểm gì.
Vì thế nàng làm vậy cũng là vì mục đích chung, đây không phải ý của nàng!
Yến Thu Xu vừa nghĩ, bước đi càng lúc càng nhanh, khi về đến nơi mình ở, nàng cũng chẳng buồn nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng lao đến trù phòng: “Thủy Mỗi, giúp ta nhóm bếp lên.”
“Vâng.” Thủy Mỗi liền làm theo.
Yến Thu Xu lại nói: “Hứa ma ma, có thể giúp ta mời hai người có sức khỏe và sự kiên nhẫn được không? Có tiền công, mỗi người mười văn.”
Mười văn, đối với nô bộc bình thường, trả tiền công như vậy là quá nhiều cho việc giúp đỡ trong thoáng chốc.
Hứa ma ma nhanh chóng gật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài tìm người.
Yến Thu Xu bắt đầu đánh trứng chim.
Nàng phải làm bánh ngọt, đúng lúc thôn trang của Tiêu gia vừa đưa đến rất nhiều đồ tốt, còn có đào, có thể làm mứt đào.