Vốn dĩ Tiêu Hoài Đình cũng bị mùi hương kia hấp dẫn, chàng liền nhanh chóng đuổi theo.
Nếu chỉ mình chàng đến, vậy có vẻ không ổn cho lắm, nhưng còn có tứ tỷ và chất tử đi cùng thì khác.
Hai người đi đến, phát hiện ra rằng càng lại gần sân trong, mùi hương kia càng nồng.
Đợi đến khi hai người bước đến cổng, mùi hương nồng gần như khiến cả hai choáng váng.
Đông Đông đã đến đây từ trước, cậu bé ôm lấy thiếu nữ mặc y phục màu lam vốn đang bận rộn đứng trước bếp lò, dáng vẻ cậu bé hoạt bát lanh lợi, cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng: “A Xu tỷ tỷ! Lần này tỷ lại làm món gì ngon vậy!”
*
Yến Thu Xu đang cắt các cạnh của bánh ngọt cuộn, lưỡi dao màu bạc tỉ mỉ cắt qua các góc cứng, khi đột nhiên bị ôm, nàng hơi giật mình, sau đó nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng điệu có phần tức giận: “Đứng cách ta ra một chút, không phải ta đã nói với đệ rồi, khi ta đang cầm dao, đệ không được ôm sao?”
“Vâng~” Đông Đông rất ngoan ngoãn buông nàng ra, cậu bé lùi lại hai bước rồi hỏi, giọng điệu vẫn còn hơi sữa của trẻ con: “A Xu tỷ tỷ~ mùi này thơm quá, đây là món gì vậy?”
Dáng vẻ ngoan ngoãn lại bám người này khiến Tiêu Hoài Vũ cảm thấy không giống tính cách của hài tử nhà mình lắm, nàng ấy hơi nhướng mày, nhưng vẫn im lặng tiếp tục xem.
“Đây gọi là bánh ngọt, ta đang làm bánh ngọt cuộn.” Yến Thu Xu cười tủm tỉm đáp, nàng không phát hiện ra hai người đang đứng phía sau, chủ yếu là vì không có tiếng bước chân, ngược lại, nàng tiện tay cắt một miếng bánh vừa vừa rồi đút vào miệng Đông Đông: “Nếm thử trước đã, ăn có ngon không?”
Chỉ đơn thuần là bánh ngọt, không có vị của mứt hoa quả nào khác, nhưng vị đã rất ngọt rồi, khiến lòng người cũng mềm mại.
Hiện tại ở Đại Chu cũng có nhiều loại điểm tâm nhiều, có cả loại bánh ngọt cứng và loại mềm, điểm tâm càng đắt thì càng ngon, nhưng chưa từng có loại bánh nào thế này, mềm mại mà không đặc, ngược lại có chút bông xốp giống bánh bao, nhưng so với bánh bao thông thường còn ẩm hơn, ít lỏng hơn so với điểm tâm bình thường, dù là một miếng còn sót lại cũng cực kì ngọt.
Cậu bé thấy ngọt liền vui vẻ, đầu nhỏ không ngừng gật: “Ăn ngon ăn ngon!”
Yến Thu Xu nhíu mày: “Chắc chắn phải ngon rồi, ta đã thêm không ít đường trắng.”
Đường trắng rất quý, đây là lần đầu tiên nàng dùng nhiều đường như vậy, khi nàng đang thêm đường lại bắt gặp vẻ mặt đau khổ của Hứa ma ma, nàng thuận miệng hỏi mấy câu về giá đường trắng, bản thân cũng rất đau lòng, một lạng đường trắng đáng giá một lượng bạc!
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Yến Thu Xu nhỏ giọng nói: “Nếu không ở nhà của đệ, chắc chắn ta không có đủ tiền mua. May mắn thay, ở đây ta có thể ăn bất cứ thứ gì. Tiểu thúc thúc của đệ thật sự là người tốt.”
Đưa nàng về Tiêu gia, ngoài miệng còn nhận nàng là nghĩa muội, tạm thời không phải lo cơm ăn áo mặc, lại có thể dành tiền mua thôn trang!
Nàng nói xong liền lắc đầu cười cười, nàng liền nhặt thêm ba mảnh vụn còn lại , sau đó nàng đưa một mẩu cho Hứa ma ma, một mẩu cho chính mình, mẩu còn lại dành cho Thủy Mỗi đã ra ngoài rửa dụng cụ.
Khi nàng đưa cho Hứa ma ma, ánh mắt đối phương lấp lánh như thể có bụi bay vào mắt.
Yến Thu Xu cũng không để ý, có thể nặn được bột này rồi.
Ai ngờ nàng đang định nhét mẩu vụn vào miệng, khi nàng xoay người đi lấy mứt đào, liền thấy hai bóng dáng đang đứng phía sau mình.
Trong mắt bọn họ đều chứa ý cười, hai người chỉ khoanh tay đứng nhìn nàng, hai khuôn mặt đẹp đẽ có vài nét tương đồng, một khuôn mặt anh tuấn hơn, khuôn mặt còn lại dịu dàng hơn nhiều.
Thoạt nhìn qua, dường như bọn họ không giận, trong mắt đều là ý cười trêu chọc.