Nàng rời khỏi bàn tiệc, dẫn Thủy Mỗi đưa bánh sinh nhật qua.
Ai ngờ trùng hợp như thế, lại gặp người quen của nguyên chủ?
Nàng mím môi, vừa quay đầu trong lòng u ám.
Quả nhiên, muội muội của nguyên chủ, cũng chính là nữ chính Yến Thu Uyển trong sách dẫn theo nha hoàn đi tới.
Trên mặt hai người đều đeo mạng che mặt, mặt bị che kín nên không thấy rõ.
Người nói chuyện là thiếp thân nha hoàn của Yến Thu Uyển, nha hoàn cười nói: "Cô nương, đây là lần đầu tiên chúng ta đến Tiêu phủ, xin hỏi phòng thay đồ ở đâu?"
Yến Thu Xu thoáng giương mắt nhìn nàng ta, không nói gì, trong lòng nói thầm chẳng lẽ nhận ra rồi sao.
Yến Thu Uyển: "Là thế này, ta cảm thấy cô nương hơi quen mắt, giống như gặp ở đâu rồi, nhưng lại không biết tên cô nương cho nên hỏi thăm một phen."
Yến Thu Xu khẽ thở ra, nàng đã nói không đến mức đó.
Nàng và nguyên chủ vô cùng khác nhau, tính cách của nguyên chủ yếu ớt, học dáng vẻ liễu rủ trong gió của di nương. Trước đó, nàng là một người phụ nữ có thể trồng trọt, yếu đuối chỗ nào chứ. Cho dù tóc tai, quần áo cũng không phải phong cách kia, nhất là vì để phòng ngừa không muốn ai nhận ra, nàng còn cố ý hóa trang thay đổi gương mặt.
Vì thế, lúc này nàng chỉ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Bề ngoài có thể thay đổi, nàng tạm thời không nói chuyện, chỉ có thể làm một người không lễ phép thôi.
Dù sao với thân phận mạnh như nữ chính truyện trạch đấu, tâm tư đã thế này, nàng thật sự không muốn trêu chọc.
Cũng may nàng làm thế đã khiến sắc mặt Yến Thu Uyển trở nên khó coi, thân là thứ nữ, thân phận của nàng ta thường bị lấy ra trêu đùa ác ý, nhất là sau khi đính hôn với Tấn vương thế tử thì người nhắm vào nàng ta càng nhiều.
Bây giờ người này vô lễ như thế, sợ một nữ tử không được thế tử yêu nên không cho nàng thể diện!
Thào nào nàng cảm thấy quen mắt, có lẽ là cùng loại với những nữ nhân ghê tởm kia.
Lúc này Yến Thu Uyển hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Đi thôi!"
Đợi khi phu quân tương lai của nàng đoạt được đế vị, thân phận của nàng tôn quý, chẳng phải bọn họ phải quỳ lạy hành lễ với nàng à?
*
Yến Thu Xu không biết đối phương suy nghĩ điều gì, sau khi rời đi nàng càng bước nhanh hơn, đến hoa viên nơi bọn trẻ tụ tập.
Lúc này mười đứa nhỏ choai choai và rất nhiều người hầu đều tụ họp ở đây vui chơi giải trí.
Đông Đông ngồi ở chủ vị đã nhìn trông mong lối vào từ lâu. Cậu bé nhìn như thế cũng khiến những người khác nhìn theo, Chu Chiêu Cần sốt ruột hỏi: "Ngươi nói sao A Xu tỷ tỷ còn chưa đến? Bổn điện hạ đói rồi!"
"Sắp rồi!" Đông Đông mím môi: "Chẳng phải các ngươi đã ăn rất nhiều đồ rồi à?"
"Chẳng ngon gì cả." Chu Chiêu Cần ghét bỏ nói.
Đông Đông cảm thấy mình đoán không sai, quả nhiên chỉ có A Xu tỷ tỷ làm thức ăn là ngon nhất.
Đông Đông bĩu môi, thật ra những bằng hữu hắn muốn mời nhất đều không đến, người đến là người hắn không thân, ngay cả đường ca, đường tỷ Giang gia cũng không đến. Hắn cảm thấy mất mác, bị hối thúc đến mức không kiên nhẫn, đang muốn mắng một câu bỗng nhiên đứng lên phất tay: "A Xu tỷ tỷ!"
Bọn nhỏ cũng nhìn lại, bọn họ biết người tên A Xu tỷ tỷ sẽ đưa rất nhiều thức ăn đến, lúc này từng đôi mắt lóe sáng có thể so với ngọn nến.
Yến Thu Xu cảm thấy vô cùng áp lực, một đám trẻ con nhìn nàng chằm chằm, nàng vội nói: "Thủy Mỗi, đưa bánh kem qua đi."
Thủy Mỗi bước nhanh về phía trước, đem một chiếc bánh kem lớn hình tròn qua. Hộp đựng cũng vô cùng lớn, sau khi để lên bàn mở ra, bọn nhỏ thi nhau kinh ngạc: "Oa! Đẹp quá!"
Chỉ thấy trong hộp cơm màu đỏ chứa bánh kem không phải màu vàng như Đông Đông nói mà là đủ màu sắc!
Màu sắc trên bánh kem thật to từ mứt quả được chia không đều, có màu đỏ của anh đào, màu hồng của quả đào, tím của nho vân vân.