Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77:

Chương 77:

Cho dù Tiêu Hoài Đình có vẻ rất tin tưởng nàng, sẵn lòng nói với nàng mấy câu như thế để nàng an lòng, nhưng trên thực tế chẳng nói gì cả. Cho dù nàng là mật thám, muốn phản bội cũng không biết lấy chứng cứ gì để nói.

Yến Thu Xu cười, đang muốn tạm biệt, trong đầu nàng lóe lên ánh sáng: "Chờ một lát!"

Thiếu niên cũng định tạm biệt dừng động tác mà nhìn nàng.

Yến Thu Xu mím môi, ánh mắt tránh đi ánh mắt sáng ngời của hắn, chậm rãi nói: "Tiêu tướng quân, trước đó khi ta còn ở trong nhà đã vô tình nghe lén một chuyện liên quan đến Tam hoàng tử, Tiêu tướng quân có muốn biết không?"

"Mời nói." Tiêu Hoài Đình nhíu mày, rất tò mò.

Yến Thu Xu nói: "Nhà mẹ đẻ Tam hoàng tử phi vì ủng hộ tiền tài cho Tam hoàng tử mà cho vay nặng lãi ở Cẩm Châu!"

Châu phủ Cẩm Châu chính là nhạc phụ của Tam hoàng tử, ở bên đó ông ta một tay che trời. Chỉ là năm sau chuyện tình lộ ra, nhạc phụ xảy ra chuyện khiến Tam hoàng tử cũng bị vạch trần. Khi điều tra kỹ càng tìm ra rất nhiều chuyện, đến cuối cùng vì không muốn bị xử lý, Tam hoàng tử lựa chọn bức cung thoái vị. Đương nhiên chuyện này thất bại, bị Tấn vương thế tử biết được dẫn người ngăn cản, sau đó hắn ta được hoàng đế tin tưởng, thu hoạch được quyền lợi cấm quân.

Sắc mặt Tiêu Hoài Đình thay đổi: "Tin tức này là thật sao?"

Yến Thu Xu gật đầu quả quyết.

Tiêu Hoài Đình mấp máy môi dường nư muốn hỏi kỹ hơn, nhưng hắn nhìn nàng một phen lại cười yếu ớt: "Đa tạ đã thông báo."

Yến Thu Xu cười tạm biệt hắn, quay người đi về phía nội viện.

*

Chỉ là đang đi, bỗng nhiên Yến Thu Xu nghe thấy tiếng nãi ma ma của Uyển Nhi đang dỗ dành: "Tiểu tiểu thư, chúng ta không khóc, khóc không xinh đẹp nữa..."

Đứa bé bị dỗ nhẹ nhàng hít vào, giọng mũi nặng, trong giọng nói còn nghe có vẻ nghẹn ngào: "Ta cũng không muốn khóc ~"

Vừa mới nói xong, nàng không nhin được lại băt đầu "Huhu..." khóc lên.

Yến Thu Xu dừng bước, Thủy Mỗi vội đi lên khẽ nói: "Cô nương, là Uyển Nhi tiểu tiểu thư."

Nàng khẽ gật đầu, đi về phía cửa.

Thảo nào trong yến tiệc không nhìn thấy Uyển Nhi, nàng còn tưởng đứa nhỏ này không thích náo nhiệt nên đi về trước, không ngờ lại gặp ở đây.

"Tiểu tiểu thư, không thì chúng ta về trước nhé?" Ma ma cầu khẩn nói: "Nơi này nhiều muỗi, đứng ở đây một lát sẽ bị ngứa đấy."

Uyển Nhi khẽ nói: "Không muốn, nương sẽ đau lòng!"

Ma ma thở dài một tiếng, đấm eo đau buốt ngồi dậy nhìn xung quanh. Vừa nhìn đã thấy Yến Thu Xu tới gần, lập tức vui vẻ: "Yến cô nương!"

Yến Thu Xu gật đầu, đi đến cạnh Uyển Nhi.

Dường như tiểu cô nương ngại ngùng, thấy nàng tới mới nhìn lén, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân, cánh tay ôm gối không chịu ngẩng đầu.

Cô bé trốn trong đình nghỉ mát, bình thường đình không có ánh đèn, vì sinh nhật Đông Đông mà treo đèn lồng, có thể thấy rõ lỗ tai đỏ bừng kia.

"Chuyện gì thế? Có phải khóc thành mèo con không tiện gặp người khác không?" Yến Thu Xu dịu dàng hỏi.

Uyển Nhi buồn bã gật đầu: "Vâng!"

Suýt chút nữa Yến Thu Xu bật cười thành tiếng, đứa nhỏ này nhạy cảm nhưng lại vô cùng đáng yêu. Lúc nhìn người khác luô nhìn với đôi mắt to tròn vô cùng dễ thương. Bây giờ nàng vừa nghĩ đã biết Uyển Nhi có lẽ đang méo miệng, muốn khóc, ấm ức không thôi.

Lòng nàng mềm nhũn, nhìn cánh tay đã được luyện tập nhiều, ôm cô bé lên: "Uyển Nhi không muốn về với nương, vậy thì đi qua chỗ tỷ tỷ chơi được không?"

Sau đó dùng sức ôm Uyển Nhi lên.

Nhưng nàng lại đánh giá cao sức của bản thân, vừa bế lên đã đi lảo đảo, lại vội thả xuống.

Rõ ràng Uyển Nhi bị ôm cảm nhận được sự bất lực của nàng, lúc được thả xuống bật cười "Ha ha" một tiếng. Sau đó, vội che miệng muốn ngăn tiếng cười kia, vừa ngăn lại đã lộ đôi mắt rưng rưng.

Yến Thu Xu hậm hực từ bỏ, vừa xoa đầu nàng vừa đưa tay: "Được rồi, ta không đủ sức, tự muội đi đi."

Bình Luận (0)
Comment