Quả thật như quản gia đã nói, lúc này mấy con gà con rất đáng yêu, lông vàng óng, trong phòng rất ấm áp, hơn nữa vẫn là ban ngày, nhiệt độ cao hơn ban đêm nên chúng đều đi loanh quanh trong phòng , một cục nhỏ màu vàng cam bóng, nó cũng có thể hót líu lo gọi nhưng giọng thanh tú không ồn ào mà rất dễ thương.
Yến Thu Xu rất muốn đi vào xem, nàng bước vào trong hai bước, nhưng con gà nhỏ nhút nhát nhìn thấy họ ngay lập tức quay trở lại chuồng gà, đứng ở cửa chuồng gà nhìn họ với con mắt bé tí, đen nhánh như hạt đậu đen.
Nàng lùi lại một lần nữa, bây giờ chúng còn quá nhỏ để chạm vào. Tạ Thanh Vận và Tiêu Hoàn Khải cũng rất tò mò, nhưng họ chưa bao giờ chạm vào một con gà sống, vì vậy họ chỉ nhìn qua bên ngoài.
Khi Yến Thu Xu rời đi, Tạ Thanh Vận hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Không, quản gia đã làm rất tốt." Yến Thu Xu cười nói.
Tạ Thanh Vận cười một cách tự hào: "Diêu tiên sinh từng là một người lính bên cạnh cha ta, nếu không phải ông ấy bị thương ở mắt, có lẽ ông ấy vẫn đang chiến đấu. Bây giờ ông ấy đã lui về, ông ấy đã đến thôn trang để giúp đỡ. Diêu quản gia đã cố gắng hết sức nên ta giao việc này cho ông ấy. Chúng ta có thể yên tâm."
“Cám ơn chủ nhân đã cho ta một công việc.” Diêu tiên sinh mỉm cười, khóe mắt hiện rõ nếp nhăn vui vẻ.
Ông ấy có vẻ rất hài lòng với cuộc sống này, nhìn Tiêu Hoàn Khải với sự tôn trọng từ tận đáy lòng. Thấy họ hài lòng sau khi nhìn thấy chuồng gà, vì vậy ông ấy thoải mái và mời: "Chủ tử xem ở lại đây dùng bữa trưa được không ạ? Lão nô đã chuẩn bị hai con gà, đều là tự mình nuôi, hôm qua trời mưa, sáng nay lão nô sai người lên núi hái nấm làm món gà nấu canh nấm, ăn rất ngon!”
Họ quan sát một hồi, mặt trời đã khuất từ lâu, nhiệt độ cũng tăng lên, Yến Thu Xu thậm chí còn không cần dùng lò sưởi, nàng đổ nước đi rồi im lặng quan sát xung quanh, chợt nghe thấy gà và nấm? ? ? Đây là một sự kết hợp hoàn hảo!
Cách nấu canh gà hầm nấm hương thơm lừng đúng không nào? Ngay lập tức, Yến Thu Xu không thể đứng nhìn họ lâu hơn nữa, nàng kích động đi đến chỗ họ mà không nói lời nào, chỉ nhìn họ như vậy. Tiếc rằng họ mới là chủ nhà còn nàng chỉ là khách, nhưng ánh mắt của Yến Thu Xu lộ rõ vẻ thích thú. Ngay khi Tạ Thanh Vận còn đang suy nghĩ, nàng ấy đã nhìn thấy nhầm một đôi mắt to trong veo đang nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Thanh Vận sững sờ, trong lòng hiểu ý, mỉm cười đẩy trượng phu của mình.
Theo động tác của thê tử, Tiêu Hoàn Khải ngước mắt lên, trên môi nở một nụ cười gật đầu nói: "Được, chúng ta ở lại ăn cơm đi."
Diêu quản gia cười rất vui vẻ: "Được, lão nô sẽ cho người chuẩn bị."
Yến Thu Xu vội vàng nói: "Ta cũng đi, Diêu quản gia, ta nấu ăn cũng không tệ, việc nấu nướng cứ giao cho ta."
"Cái này. . . " Diêu quản gia lúng túng nhìn Tiêu Hoàn Khải cùng Tạ Thanh Vận, cô nương đây không phải là khách sao? Tại sao nàng lại muốn đi nhà bếp để làm việc của người hầu?
Tạ Thanh Vận bất đắc dĩ cười cười: "Cứ để nàng ấy xuống bếp, đó là công việc yêu thích của nàng."
Sau đó Diêu quản gia mới xác nhận nói: "Cô nương, mời đi theo ta."
Yến Thu Xu vội vàng đi theo, nàng vô cùng hứng thú hỏi: "Diêu quản gia, mọi người hái được những loại nấm nào vậy?"
"Có nấm sò, có nấm ô nhỏ..." Diêu quản gia vừa nói vừa nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Yến Thu Xu, ông ấy hối hận nói: "Cô nương rất hứng thú phải không? Mưa nhiều nên nấm mọc lên rất nhiều, lúc đó lão nô sẽ sai người đi hái về nhưng tiếc rằng bây giờ trời trở lạnh, nấm cũng càng ngày càng ít nên cô nương không được thấy cảnh đó."