Sau khi ăn một miếng thịt giòn nhỏ, Trầm Bình Ngộ phát hiện mẫu thân vẫn đang chú ý đến mình, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, do dự một chút, cậu bé quyết định thành thật kính cẩn trong lòng: “Con rất thích. "
Tiêu Hoài Ngọc nở nụ cười: "Vậy thì tốt, A Xu nấu ăn rất giỏi, mẫu thân học nàng một chút, ngày mai mẫu thân sẽ làm đồ ăn ngon cho con."
“Được.” Trầm Bình Ngộ lẽ ra không nên trả lời, nhưng thấy mẫu thân như vậy, cậu bé cũng không tìm được lời nào để từ chối, vì vậy gật đầu, sau khi gật đầu, cậu bé tiếp tục ăn miếng thịt giòn còn sót lại. Hương vị thực sự rất ngon, sau khi đã quen với mùi tiêu này, càng ăn càng cuốn.
Ăn xong một miếng, miệng ứa ra nước miếng, khiến cậu bé theo bản năng muốn gắp thêm miếng thứ hai, lại ngước mắt lên, thấy mấy đệ muội mình đều đang ăn ngấu nghiến, cái miệng nhỏ nhắn không mở ra khép lại được. Trầm Bình Ngộ đột nhiên không muốn sửa đổi nghi thức của họ vào lúc này. Quên đi, bọn họ đều là người nhà, không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, cậu bé lại cầm lên một miếng khác, "rắc" một tiếng vang lên, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Tiêu Hoài Ngọc lại nhìn con trai, vui vẻ ăn thêm hai ngụm, sau đó bưng một bát canh đưa tới: “Đây là canh nóng chua, húp hai ngụm, rất ngon miệng, con gầy quá, cũng nên ăn thêm chút nữa đi."
Thấy mẫu thân như vậy, Uyển Nhi cũng lanh lảnh nói: "Bình Ngộ ca ca, cái này, canh mận chua, cũng rất ngon miệng, nương uống xong liền có thể ăn nhiều!"
Tiêu phu nhân gật đầu: "Bình Ngộ thử một chút xem?"
Trầm Bình Ngộ nhìn trái nhìn phải, bắt gặp một đôi mắt thân mật yêu thương, cậu bé nuốt xuống những lời nhắc nhở, tiếp nhận từng thứ một, thứ gọi là canh chua mận là canh nóng, nóng, chua nóng giống nhau, nhưng mới hớp hai hớp đã thấy nóng ran khắp người.
Hầu hết mọi người đều vui vẻ tối nay ngoại trừ Đông Đông xui xẻo bị lôi ra trừng phạt. Cậu bé nước mắt lưng tròng, hướng về mẫu thân và tiểu thúc thúc cầu cứu, nhưng hai người họ lúc này lại ngầm nhắm mắt làm ngơ, nhìn cậu bé đầy thống khổ!
Sáng sớm hôm sau, Yến Thu Xu được chào đón bằng tiếng khóc nức nở của lũ trẻ.
"Đệ rất buồn vì phải chép phạt, sáng sớm như vậy còn phải tập thể dục với huynh ấy, bây giờ lại cùng huynh ấy đến trường, hu hu hu..." Đông Đông vừa nói vừa khóc, sà vào lòng Yến Thu Xu khóc lóc tỉ tê.
Yến Thu Xu về điều này cũng rất bất lực nhưng nàng không thể giúp cậu bé , vì vậy nàng chỉ có thể nói: "Được rồi, ngoan nào, tỷ sẽ làm món ngon cho đệ và bạn bè của đệ nhé!"
Đông Đông ngẩng đầu lên, lau tay áo, nước mắt lập tức biến mất, như thể đôi mắt trong veo sau khi được rửa sạch sẽ: “Đệ chỉ có một ít bạn bè, không cần làm quá nhiều chỉ cần có nhiều loại là được ạ. Đệ muôn ăn bánh trứng, cánh gà, sườn chua ngọt, v.v. Có miếng thịt nhỏ giòn, ngon…”
Lần trước hắn biết trong đám người này có mấy người ngấm ngầm bắt nạt Uyển Nhi tỷ, hắn không vui, cho nên khi có đồ ăn ngon Đông Đông cũng không muốn chia sẻ với những người như vậy.
“Được." Yến Thu Xu nhịn cười nói.
Đông Đông thực sự là một đứa trẻ có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ. Cậu bé cảm thấu rất hài lòng, Đông Đông rời đi với một tay là bánh nhân thịt bò còn tay kia là trà sữa ngọt ngào. Đi trên đường, cậu bé nhấp một ngụm trà sữa. Ngọt ngào, sữa với hương thơm trà, ngon! Nghe cái này là sảng khoái rồi.
Nhưng khi cậu bé đi tới sân ngoài, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi về phía mình, bốn ánh mắt chạm nhau, người sau chậm rãi nhíu mày, người trước sắc mặt lập tức trở nên biến dạng, trực tiếp chạy ra ngoài.
Trầm Bình Ngộ vẻ mặt âm trầm, hỏi quản gia bên cạnh: “Bình Châu lười như vậy sao?”
Nửa giờ trước còn kêu hắn trở về thu dọn đồ đạc, ăn điểm tâm rồi đi học, không nghĩ tới hiện tại lại đi ra ngoài, lại còn vừa đi vừa ăn!