Diêu Trạm hiểu rồi, ra đây là cách Khuất Ý Hành uyển chuyển thể hiện sự chiếm hữu của mình.
—
Khuất Ý Hành luôn là một kẻ nhát gan, anh rất sợ gánh vác những rủi ro trong cuộc đời ai đó, và càng sợ hơn khi phải ảnh hưởng đến cuộc đời người ta.
Anh chưa từng đưa ra chủ ý với người khác, vì anh sợ đối phương hối hận, sợ họ oán trách mình.
Những kẻ nhát gan cho rằng gồng gánh cuộc đời của chính mình là một việc hết sức mệt mỏi, nếu gánh thêm trọng trách của người khác sẽ khiến họ sa ngã, nếu gánh không tốt có thể sẽ kéo theo người khác và cùng nhau sa ngã.
Bởi vậy khi nghe được lời thú nhận rung động lòng người của Diêu Trạm, sau sự cảm động còn có nỗi lo lắng trong anh.
Anh nhẹ vỗ về lưng hắn và nói rằng: “Em chỉ mong anh đừng vì em mà sống không tốt.”
Diêu Trạm cười anh: “Em khờ quá đi mất.”
Đêm nay hai người đều ngủ không yên, nhưng trong lòng Diêu Trạm đã có dự định mới.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Trạm đến phòng làm việc của Phó viện trưởng, thản nhiên nói mình quyết định sẽ không tham gia đợt tranh cử chức chủ nhiệm khoa lần này.
“Sao lại như vậy?” Phó viện trưởng cảm thấy mình ngày càng không hiểu được những người trẻ tuổi bây giờ. Hóa ra khoảng cách hơn hai mươi tuổi và khoảng cách thế hệ thật sự lớn một cách lạ thường.
“Cháu chỉ cho rằng bản thân chưa thể đảm nhiệm thôi ạ.” Diêu Trạm nói: “Cháu rất rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng. Nếu chỉ nói về công việc thì cháu tự tin mình sẽ làm tốt, nhưng nếu phải đảm nhiệm thêm chức chủ nhiệm khoa thì cháu còn quá non nớt.”
Phó viện trưởng nhìn hắn, vô cùng tức giận: “Diêu Trạm, cậu thật khiến tôi thất vọng mà.”
Diêu Trạm cười áy náy: “Thưa viện trưởng Trâu, cháu thật sự rất có lỗi với sự ưu ái của bác từ trước đến nay, cháu biết cơ hội lần này khó có được, thế nhưng cháu thật sự không đủ năng lực.”
Nếu hắn đã nói như vậy, Phó viện trưởng cũng chẳng còn gì để nói, có thể bắt người ta tiếp tục cạnh tranh được chắc?
Phó viện trưởng phất tay: “Cậu về làm việc đi.”
Hắn vốn nghĩ mình sẽ thấy hối hận vì đã từ bỏ việc tranh chức chủ nhiệm, nào ngờ lại thở phào nhẹ nhõm khi vừa ra khỏi phòng làm việc của Phó viện trưởng. Tảng đá lớn đè trên người hắn mấy ngày qua đã được gỡ xuống chút ít, tiếp theo chỉ cần xử lý xong chuyện của Tác Phương Hi thì sau này hắn có thể yên ổn rồi.
Chuyện Diêu Trạm rút khỏi tranh cử chức chủ nhiệm khoa ai ai cũng biết, bác sĩ Triệu hỏi hắn: “Sao thế? Sao lại nghĩ không thoáng thế?”
Diêu Trạm đáp lại: “Rõ ràng tôi đã nghĩ thoáng rồi.”
Giờ tan tầm, hai người cùng nhau tới bãi đậu xe. Bác sĩ Triệu hỏi: “Có phải lẽ là vì mấy tin đồn gần đây nên anh thấy khó chịu không? Ầy, anh đừng để ý chuyện đó nữa, mọi người đang truyền tai nhiều chuyện ấy mà, hôm nay thì nói cậu ngày mai thì nói người khác, mà lãnh đạo cũng đâu có tỏ thái độ!”
Diêu Trạm đâu thể mặt dày nói cho bác sĩ Triệu biết những gì mà Phó viện trưởng từng đề cập với mình, càng không thể nói cho anh ta biết chuyện của Tác Phương Hi. Mọi người tuy là đồng nghiệp, nhưng lòng người khó đoán, cứ làm theo ý mình thôi.
“Không liên quan đến chuyện đó.” Diêu Trạm nói: “Tôi không đủ năng lực, có cạnh tranh cũng chưa chắc tranh được, vả lại dù có thăng chức thì sau này cũng khó mà yên được. Con người tôi cũng chẳng có tham vọng gì, cứ kệ đi.”
Hai người đến chỗ Diêu Trạm đậu xe rồi chào nhau. Lúc Diêu Trạm mở cửa xe có nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện Tác Phương Hi đang ở đó.
Diêu Trạm căng thẳng nhìn theo hướng bác sĩ Triệu rời đi, may mà ban nãy cái tên đầu óc ngớ ngẩn này không bước ra.
Tác Phương Hi khẽ cười nhìn hắn rồi rời đi, chẳng nói một câu.
Diêu Trạm nhìn y với vẻ nghi ngờ nhưng rồi nhanh chóng lên xe, Tác Phương Hi không trêu chọc hắn, hắn cầu còn chẳng được.
Xe còn chưa ra khỏi sân sau bệnh viện, điện thoại đã kêu.
Dù không lưu số người gọi, nhưng hắn vẫn nhận ra số của ai.
Diêu Trạm không bắt máy, bấp từ chối cuộc gọi.
Lúc hắn vừa rẽ ngoặt thì phát hiện có một chiếc xe cứ luôn bám theo mình, ban đầu hắn không để ý, mãi đến khi đối phương chạy song song hắn mới nhận ra đó là Tác Phương Hi.
Tác Phương Hi lại gọi đến, Diêu Trạm quay sang trừng y một cái rồi bắt máy.
“Anh không tranh chức chủ nhiệm nữa à?”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Là vì em ư?” Tác Phương Hi cười: “Em dọa anh à?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình chứ.” Diêu Trạm cười khẩy:” “Đừng đi theo tôi.”
“Hôm nay em tìm anh có việc, em thậm chí còn không xuất hiện khi thấy anh và người khác đi cùng, có phải biểu hiện rất tốt không?”
Diêu Trạm bị y làm phiền nên hỏi một cách mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Em nghe bảo anh rút khỏi cuộc tranh cử nên cảm thấy rất tiếc, thành thật mà nói, anh là người nổi trội nhất trong số những người ở khoa của anh, cơ hội tốt thế này mà từ bỏ thì tiếc nuối bao nhiêu.”
“Sao tôi không tin là cậu có lòng tốt khuyên nhủ tôi nhỉ?” Diêu Trạm: “Vào thẳng vấn đề đi.”
“Giao lưu học thuật ở nước ngoài, anh có đi không?” Tác Phương Hi nói: “Chỉ hai suất thôi, em và anh.”
“… Anh bạn à, cậu điên sao? Cậu kê đơn thuốc ở phòng phát thuốc thì cần gì giao lưu học thuật?”
“Tại sao kê đơn thuốc thì không thể đi giao lưu? Hai suất thôi, chỉ cần em muốn là có thể đi ngay.” Tác Phương Hi đáp lại: “Cơ hội này đối với anh cũng đâu tồi, sau khi trở về sẽ không cần tranh cử gì nữa, đương nhiên cũng có chức vị tốt đang chờ anh.”
“Lòng tốt đó tôi xin nhận.” Diêu Trạm: “Chỉ là thật đáng tiếc, tôi không định đi, chúc cậu đi chơi vui vẻ.”
Diêu Trạm đạp chân ga, phóng đi trước khi đèn giao thông chuyển màu còn Tác Phương Hi thì bị đèn đỏ chặn lại. Thấy Diêu Trạm chạy xa rồi thì thấp giọng mắng tục.
Lúc về nhà tâm trạng của Diêu Trạm không tốt lắm, hắn nhận cuộc gọi của Dương Khản ở dưới lầu, nói rằng y dự định đi chơi vào cuối tháng sau nên hỏi Diêu Trạm muốn đi chung không.
Lý do mà Dương Khản đưa ra rất đơn giản: “Đến lúc tôi và Tiểu Mạc đi chơi mà muốn đánh mạt chược thì sẽ không đủ người, cậu dẫn theo anh đẹp trai của cậu rồi chúng ta chơi cùng luôn.”
Diêu Trạm hỏi y: “Chuyện của cuối tháng sau bây giờ anh đã bắt đầu tìm người rồi?”
“Tất cả chẳng phải là do cậu ư, tên ngốc cậu bận tới nỗi chả thấy bóng dáng, không hẹn trước sao được.”
“Để tôi hỏi Ý Hành đã.” Diêu Trạm nói: “Cậu ấy không thích ồn ào, hơn nữa dạo này cậu ấy cũng rất bận.”
“Được, tôi chờ tin của cậu, nhanh nhé người anh em, nếu như cậu không đi được thì bọn tôi tìm người khác vậy.”
Sau khi vào nhà, Diêu Trạm ngửi thấy mùi nên đi thẳng vào bếp.
Khuất Ý Hành biết hôm nay hắn không tăng ca nên anh đã bày sẵn thức ăn lên bàn trước khi người ta vào nhà.
“Em đúng là hiền huệ mà!” Diêu Trạm ôm eo hôn anh một cái: “Sao em lại tốt thế này?”
Khuất Ý Hành bị hắn làm cho xấu hổ, bèn trốn ra sau: “Tranh của em sắp hoàn thành rồi.”
“Nhanh vậy à?” Diêu Trạm thật sự bất ngờ. Trước đó hắn vẫn nghe Khuất Ý Hành nói rằng mình vẽ tranh rất chậm nên cứ tưởng bức tranh này phải mất mấy tháng, nào ngờ đã sắp xong rồi.
“Ừm, trạng thái gần đây cũng tốt nữa.”
Diêu Trạm hôn chóp mũi anh: “Hiểu rồi, là sức mạnh của tình yêu đó.”
Lúc hai người ăn cơm, Diêu Trạm có nhắc đến lời mời của Dương Khản. Thật ra Khuất Ý Hành không ngại khi đi du lịch cùng người khác mà chỉ thấy không được tự nhiên thôi, thế nhưng anh rất muốn tiếp xúc nhiều hơn với bạn của Diêu Trạm và hiểu thêm về thế giới cuộc sống của hắn.
Mặc dù hiện tại hai người đã xác định quan hệ nhưng vẫn còn khá nhiều khoảng trống. Anh có bí mật chưa giãy bày với Diêu Trạm mà Diêu Trạm cũng có chuyện chưa rõ ràng với anh, suy cho cùng cả hai đều chưa đủ thành thật với nhau, và những bức màn đó phải được vén lên từng chút một để …
“Được thôi.” Khuất Ý Hành nói: “Nếu anh có thời gian thì cùng ta cùng đi.”
Diêu Trạm vì câu “Được thôi” của anh mà ngạc nhiên đến nỗi quên cắn miếng thịt đang đưa vào miệng. Mãi đến khi Khuất Ý Hành cười hắn, hắn mới buông đũa: “Thật sự em không cần cố ép mình vì anh đâu.”
“Em không hề ép bản thân.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Em thật sự muốn đi mà, em muốn gặp gỡ bạn bè của anh nhiều hơn để họ cũng nhớ đến em thôi.”
Diêu Trạm hiểu rồi, ra đây là cách Khuất Ý Hành uyển chuyển thể hiện sự chiếm hữu của mình.
Mối quan hệ của hai người suy cho cùng vẫn không thể phơi bày, bạn bè thân thích có thể nói là rất ít. Ở trước mặt những người không quen hoặc đồng nghiệp, họ mãi chỉ có thể dùng hai chữ “Bạn bè” để hình dung lẫn nhau, bởi vậy họ không phải băn khoan quá nhiều khi ở cùng những kẻ giống mình, có thể bên cạnh người yêu mà không có gánh nặng mới là điều quan trọng hơn hết.
Bọn họ cũng muốn đằm thắm thân thiết trước mặt người khác, nhưng phạm vi để lựa chọn “Người khác” này lại quá hạn hẹp.
Diêu Trạm nhìn ra rằng Khuất Ý Hành rất muốn để người khác biết họ đang ở bên nhau, chẳng qua có rất nhiều nguyên nhân khiến họ không làm được.
“Được.” Diêu Trạm nói: “Lát nữa anh sẽ nói với anh ta, để họ đừng tìm người khác nữa, cũng tranh thủ đừng có mỗi người một ngả trước cuối tháng sau luôn.”
Khuất Ý Hành cười phì: “Đừng quậy mà, lần trước đến quán bar em thấy tình cảm của họ rất tốt.”
Tốt là phải, Diêu Trạm nghĩ bụng, nhưng chẳng ai có tình cảm tốt bằng chúng ta đâu.
Một trong những lý do mà Diêu Trạm không ngần ngại đồng ý chuyến đi chơi của Dương Khản đó là hắn chuẩn bị đổi nơi công tác.
Diêu Trạm bắt đầu làm việc ở bệnh việc này từ năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, từng bước một đi lên và tương lai phát triển cũng tốt nữa. Nếu là trước đây thì hắn chắc chắn sẽ không muốn rời khỏi nơi này, có biết bao người tìm cách vào nhưng chẳng thể tìm được đường lối, ai lại muốn đi cơ chứ?
Nhưng lúc này, hắn đã thay đổi chủ ý.
Hắn có một người bạn quan hệ rất tốt thời nghiên cứu sinh đã tự mở phòng khám, quy mô cũng không nhỏ, cách đây không lâu từng hỏi hắn có đồng ý hợp tác chung hay không.
Đương nhiên người bạn kia không chỉ đơn thuần bảo Diêu Trạm đến, như vậy sẽ chẳng thú vị gì cả. Bởi thứ mà anh ta hứa hẹn sẽ cho Diêu Trạm là chức vị “Phó viện trưởng”, hơn nữa nếu xét theo lợi ích thực tế sẽ rất đáng giá.
Thời điểm đối phương vừa đưa ra yêu cầu này, Diêu Trạm mới gặp lại Khuất Ý Hành không bao lâu, mây mưa một lần nên nào biết có còn mây mưa lần hai hay không.
Khi ấy Diêu Trạm đã từ chối.
Tuy nhiên gần đây đối phương đã hỏi lại hắn, sau khi Diêu Trạm nói thẳng với viện trưởng Trâu là sẽ rút khỏi đợt tranh cử thì đồng ý lời mời của người bạn cũ kia.
Diêu Trạm cần phải thay đổi môi trường sống, không chỉ vì hiện tại hắn bị Tác Phương Hi làm phiền. Mà quan trọng hơn là nếu cứ mãi ở nơi này, có lẽ một ngày nào đó hắn và Khuất Ý Hành sẽ bị phát hiện. Chuyện này chẳng những sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn mà còn ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai.
Bác sĩ không nhất định phải làm việc ở bệnh viện lớn, đi đâu cũng khám bệnh cứu người được thì có khác gì đâu.
Đơn từ chức đã viết xong, chỉ chờ hắn đệ đơn thôi.
“Giao thừa năm nay hai đứa mình cũng ra ngoài chơi đi.” Diêu Trạm nói: “Giao thừa trước đây em đã làm gì? Năm nào anh cũng phải đón giao thừa ở bệnh viện cả.”
Khuất Ý Hành trầm mặc trong chốc lát, nhìn hắn hỏi: “Diêu Trạm à, không phải anh đang giấu em chuyện gì chứ?”
“Bị em nhìn ra rồi?” Diêu Trạm ăn một miếng lại uống một ngụm nước, sau mới nói: “Đàn ông như anh đúng là có chút thất bại, anh đã mất đi quyền được chọn để tranh chức chủ nhiệm khoa rồi, có phải em rất thất vọng về anh không?”
Nét mặt Khuất Ý Hành ngày càng trở nên tủi thân, Diêu Trạm hối hận vừa đã gạt anh.
“Anh rất ưu tú.” Khuất Ý Hành lên tiếng: “Tuy em không hiểu gì về công việc của anh, nhưng em cảm thấy sau này anh nhất định sẽ còn nhiều cơ hội tốt hơn nữa.”
Diêu Trạm bật cười: “Em yêu à, em thẳng thắn quá rồi đấy. ‘Tuy em không hiểu rõ về anh, nhưng em cảm thấy anh rất tuyệt’, câu này được ráp từ câu “Tuy rằng chúng ta chưa hiểu rõ về nhau, nhưng anh vẫn yêu em’ của anh mà.”
Hắn vừa dứt lời đã hỏi Khuất Ý Hành: “Câu nói đó anh đã nói khi nào, em còn nhớ chứ?”
Làm sao Khuất Ý Hành có thể quên được đây? Đó là lời mà Diêu Trạm nói lúc thổ lộ với anh, khi ấy anh đã ngạc nhiên đến nỗi cứ tưởng mình nghe nhầm.