Diêu Trạm nhìn anh cười: “Lúc em hôn anh, vị ngọt truyền từ mu bàn tay đến đáy lòng anh, cứ như được bôi mật ong vậy.”
—
Bảo Khuất Ý Hành đến bệnh viện là do Diêu Trạm có dụng ý.
Hắn đã từng phập phồng lo sợ cả ngày vì sợ người khác cho rằng mối quan hệ giữa hai người là không bình thường, sau lại đến những tin đồn được lan truyền khắp nơi, Diêu Trạm càng chẳng dám để anh đến nữa. Nhưng giờ thì đã khác, bởi hắn sắp phải đi nên dù lời đồn có thành sự thật thì hắn cũng không quan tâm.
Hai người đứng trong sân chuyện trò tán tỉnh một lúc, Diêu Trạm mới đưa Khuất Ý Hành lên xe. Trên đường đi, Diêu Trạm và Khuất Ý Hành lên kế hoạch xem trước tiên nên ăn gì, sau đó đến chỗ Dương Khản uống rượu tiện thể bàn bạc về chuyến du lịch sắp tới.
Đây là lần *****ên Khuất Ý Hành đi chơi cùng Diêu Trạm, vì có cả bạn của Diêu Trạm nên anh vừa mong chờ vừa có phần lo lắng.
“Không sao đâu, em cũng gặp Dương Khản hai lần rồi, cả anh ta và Tiểu Mạc đều là những người rất thú vị.” Diêu Trạm nói: “Nếu lúc đó họ chọc ghẹo khiến em thấy xấu hổ thì đừng để ý đến họ nữa, anh sẽ mắng họ cho em.”
Khuất Ý Hành bật cười: “Đâu đến mức đó.”
Cả hai cùng đến bãi đậu xe, do mải mê nói chuyện nên thẳng đến khi sắp đến nơi mới phát hiện có một người đang đứng trước xe Diêu Trạm. Khuất Ý Hành là người nhìn thấy trước, dẫu sao ánh mắt Diêu Trạm vẫn luôn bám chặt trên người anh mà.
Khuất Ý Hành khẽ vỗ người hắn: “Người đó tìm anh sao?”
Tác Phương Hi đanh mặt nhìn hai người đi tới, mức độ thân thiết thì khỏi cần nói nữa, vì trông Tác Phương Hi cứ như đang cố nhai một trái chanh vậy.
“Phải đi rồi à?” Tác Phương Hi mở miệng trước: “Không có gì muốn nói riêng tới tôi ư?”
Khuất Ý Hành nhìn vẻ mặt và giọng diệu của y, cảm thấy có gì đó không đúng nên cau mày nhìn Diêu Trạm.
Diêu Trạm mở cửa xe rồi bảo Khuất Ý Hành lên xe chờ mình.
“Đừng mà…” Tác Phương Hi ngăn lại: “Cứ để anh ta nghe đi, hay là anh không dám cho anh ta biết quan hệ của chúng ta.”
Lời vừa dứt, bất kể ai nghe xong nghĩ gì thì khi Khuất Ý Hành nhìn về phía Diêu Trạm, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi trong phút chốc hóa thành hư không.
Diêu Trạm nắm chặt cổ tay Khuất Ý Hành, hắn kéo anh ra sau lưng và nói: “Lát nữa anh sẽ giải thích với em, tin anh.”
Khuất Ý Hành hờ hững nhìn hắn, nghe hắn nói những lời này cũng không hề tỏ thái độ.
Diêu Trạm quay người lại, cơn giận đã lên đến đỉnh đầu.
Tên này có thể chọc hắn thế nào cũng được, nhưng nếu khiến Khuất Ý Hành không vui thì hắn không thể chịu được.
Đối với Diêu Trạm, Khuất Ý Hành là đóa hồng tươi mới nhất còn hắn là người nông dân trồng hoa. Bản thân hắn ngày ngày tìm cách để nâng niu, một cánh hoa rơi xuống cũng khiến hắn đau lòng không thôi, mà nay, đóa hoa nhỏ bé trước mắt ấy sắp héo hon mất rồi, hắn làm sao cam lòng đây.
“Tác Phương Hi, chẳng phải tôi kêu cậu đi khám não à, cậu đi chưa?”
Tác Phương Hi bật cười: “Chưa, nhưng tôi đã khám khoa trực tràng rồi.”
Diêu Trạm nắm chặt nắm đấm, nhưng hắn không thể đánh người, ít nhất hắn phải giải thích thỏa đáng chuyện trước mắt với Khuất Ý Hành rồi hẵng ra tay.
Diêu Trạm lên tiếng: “Giờ tôi mới nhìn ra là não của cậu mọc trong đít.”
“Diêu Trạm, anh hơi quá đáng rồi đấy!”
“Cậu nói câu này không thấy xấu hổ à?” Diêu Trạm thật sự cho rằng kẻ trước mắt mình vốn không phải người mà chỉ là thứ rác rưởi. Hắn đang rất vội, bằng không đã thật sự thay viện trưởng Tác dạy dỗ đứa con này rồi.
“Tôi đối với anh thật lòng thật dạ, đào tim khoét phổi…” Tác Phương Hi bắt đầu đi bài kể khổ: “Nhưng anh báo đáp tôi như thế sao?”
Diêu Trạm nở nụ cười, còn trực tiếp cười ra tiếng: “Cậu tỉnh lại đi, tại sao tôi phải báo đáp cậu?”
Diêu Trạm tiến lên nửa bước, nói một cách phẫn nộ: “Là ai ở đơn vị tung tin đồn thất thiệt về tôi? Là ai lấy việc thăng chức để uy ***** tôi? Ai đã nói với tôi là “Không cần chủ nhiệm khoa, nhưng ít nhất phải quan tâm nơi làm việc này” đây? Tất cả là do ai nói? Là ai biết rõ tôi đã có bạn trai nhưng ngày ngày vẫn bám lấy tôi, không biết xấu hổ không biết hổ thẹn đây hả?”
Diêu Trạm lại nghĩ đến Khuất Ý Hành và nói bằng sự thản nhiên: “Dù sao tôi cũng từ bỏ công việc này rồi, từ giờ trở đi tôi đã không còn làm việc ở đây, cậu không thể uy ***** tôi và tôi cũng chẳng cần nể mặt viện trưởng Tác mà khách sáo với cậu nữa. Tôi vốn không định nói những lời khó nghe như vậy, nhưng Tác Phương Hi cậu nghe rõ rồi đấy. Cách xa tôi một chút, cách xa gia đình chúng tôi đi!”
“Chỗ này của tôi…” Diêu Trạm chỉ vào mắt mình: “Không muốn trông thấy cậu.”
Lần *****ên Tác Phương Hi bị người khác nói thẳng mặt như vậy, trước đây dù Diêu Trạm có cự tuyệt cũng sẽ không nói một cách tàn nhẫn như thế, huống chi là trước mặt tình địch của mình. Tác Phương Hi suýt nữa đã nhào lên cắn người.
“Không có chuyện gì khác thì làm ơn tránh ra đi, tối nay tôi và bạn trai của tôi còn phải đi hẹn hò nữa.” Kỳ thật Diêu Trạm rất có tài ở mảng chọc tức người khác, về điểm này, Khuất Ý Hành đã được mở mang kiến thức từ mười lăm năm trước.
Khi đó, đối phương mà Diêu Trạm chọc tức chủ yếu là thầy cô, nhưng thành tích lúc đó của hắn rất tốt nên thầy cô có giận cũng chẳng thể làm gì hắn. Hậu quả là tính tình người này ngày lúc càng xấu, chỉ khi trưởng thành rồi mới tốt hơn.
Khuất Ý Hành cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ được thấy Diêu Trạm như thế nữa, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy rồi.
Chuyện giữa hai người này, Khuất Ý Hành đã hiểu đại khái. Anh cũng nhìn ra lòng dạ Diêu Trạm trong sạch, bởi vì chỉ cần giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, Diêu Trạm cũng không thể làm nhục Tác Phương Hi trước mặt anh như vậy.
Điều khiến Khuất Ý Hành mất hứng đó là thủ đoạn theo đuổi của Tác Phương Hi dường như hơi bỉ ổi, theo đuổi thì hãy theo đuổi một cách rõ ràng, chẳng luật pháp nào là quy định không được chạy theo người đã có bạn trai cả. Nhưng vấn đề là phải theo đuổi theo cách riêng của mình.
Diêu Trạm kéo Khuất Ý Hành đi, chưa được hai bước thì Tác Phương Hi lại chắn trước mặt hai người.
Tác Phương Hi nói: “Diêu Trạm, anh phải cho tôi một lời rõ ràng!”
Diêu Trạm cười nhạo: “Tránh ra.”
“Ngủ với tôi rồi thì không cần nói gì mà đi sao?”
Diêu Trạm bị y chọc cho tức cười: “Cậu đang mơ mộng vớ vẩn gì thế? Cậu thử nói xem kích cỡ hàng họ của ông đây, cậu có thấy qua chưa?”
Rốt cuộc Tác Phương Hi cũng cảm thấy nhục nhã trước những lời dồn ép không chút khẽ hở của hắn, nhưng y vẫn giả vờ: “Có anh ta ở đây nên tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, chuyện giữa hai ta nên giải quyết riêng đi.”
“Không cần.” Lần này đến phiên Khuất Ý Hành đứng trước mặt Diêu Trạm.
Diêu Trạm và Tác Phương Hi đều sững người, Khuất Ý Hành nói một cách rất bình tĩnh: “Này cậu gì ơi, ngại quá, tôi mặc kệ cậu có thật sự mắc chứng hoang tưởng hay không, nhưng làm ơn đừng tiếp tục vu khống bạn trai của tôi nữa.”
Lời anh vừa dứt, Diêu Trạm đã bất ngờ đến nỗi rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khuất Ý Hành là kiểu người như thế nào? Mỗi khi gặp chuyện, có thể trốn được thì sẽ trốn, có thể không đối mặt thì tuyệt đối sẽ không đối mặt. Mười lăm năm trước đã như thế thì bây giờ cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng một người như vậy lúc này lại kiên quyết bảo vệ hắn trước mặt tình địch, khiến Diêu Trạm cảm động đến mức thật muốn ôm lấy và hôn người này ngay lập tức.
“Làm sao anh biết là tôi vu khống?” Tác Phương Hi cũng không ngờ rằng Khuất Ý Hành sẽ lên tiếng, y dứt khoát chĩa mũi nhọn về phía Diêu Trạm: “Anh có biết mỗi ngày bạn trai anh đã làm gì ở đơn vị không? Lúc anh ta kéo tôi vào phòng làm việc chơi tôi, anh có biết không?”
Khuất Ý Hành cúi đầu nhếch môi, khi lần nữa ngẩng đầu đã nói: “Tôi tin anh ấy sẽ không làm vậy. Thứ nhất, anh rất tôn trọng nghề nghiệp của mình, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó ở nơi làm việc. Thứ hai, cậu không phải mẫu hình mà anh ấy thích, anh ấy sẽ không thích cậu đâu. Cuối cùng là anh ấy nói anh ấy yêu tôi, điều đó khiến tôi tin tưởng anh ấy, tôi yêu anh ấy cho nên mới tín nhiệm anh ấy.”
Khuất Ý Hành cầm tay Diêu Trạm: “Chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
Lúc này Diêu Trạm đã hối hận rồi, hắn hối hận vì đã không ghi âm lại những lời Khuất Ý Hành vừa nói.
“Cục cưng à, mình đi, đi hẹn hò thôi.” Diêu Trạm mặc kệ và cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, hắn ôm Khuất Ý Hành rồi hôn một cái rõ kêu lên mặt đối phương.
Khuất Ý Hành vòng qua bên kia để ngồi vào ghế phó lái, sau khi Diêu Trạm lên xe thì nói với người bên ngoài rằng: “Này, làm ơn đi, chó ngoan không cản đường đâu.”
Lời Diêu Trạm nói vẫn rất quá đáng, nhưng muốn nói gì cũng phải xem người đối diện là ai nữa. Đối phương không đáng được hắn tôn trọng thì hắn cần gì phải tôn trọng đối phương?
Tác Phương Hi vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cuộc đối thoại vừa rồi, y theo bản năng tránh sang một bên, mãi đến khi xe của Diêu Trạm đã rời khỏi bãi đậu xe, y mới nhanh chóng chạy lên xe mình và đuổi theo.
“Anh đang nghĩ gì đó?” Trên đường đến nhà hàng, Diêu Trạm không nói gì mà chỉ cười. Khuất Ý Hành thấy mà bất an: “Đang cười gì đó?”
Hôm nay Diêu Trạm rất vui, tâm trạng vốn đã tốt nhưng bây giờ còn tốt hơn, chỉ muốn trực tiếp về nhà l@m tình chứ chẳng muốn ăn uống gì. Làm một cách sung sướng, để Khuất Ý Hành biết mình khiến người ta yêu thích bao nhiêu.
“Phỏng vấn em một chút nhé.” Diêu Trạm nói: “Vừa rồi em nghĩ như thế nào?”
“Nghĩ như thế nào là sao?”
“Anh không ngờ là em cũng có bộ dạng chửi người thế kia, lúc thường che giấu giỏi ghê.”
Khuất Ý Hành cười ngượng ngùng: “Em chỉ giận thôi.”
“Giận nên đã bắt đầu tiến công, rất tốt, như vậy thì sau này sẽ không ai có thể bắt nạt em rồi.”
Khi cả hai nói đến chuyện này, Khuất Ý Hành cũng không đoán bừa nữa mà thẳng thắn hỏi hắn: “Chuyện anh đổi công tác có phải có liên quan đến cậu ta không?”
Diêu Trạm hơi chần chừ, muốn sắp xếp lại lời nói, bởi chuyện này quả thật có mối liên quan nhất định với Tác Phương Hi, nhưng không hoàn toàn là do y. Nếu không nói một cách rõ ràng sẽ rất dễ khiến Khuất Ý Hành hiểu lầm.
“Chuyện là thế này…” Diêu Trạm nói: “Ban đầu anh định sẽ ở lại 3, 4 năm nữa mới đi. Khi đó anh đã có thể tạo dựng được danh tiếng, đi đến đâu cũng có thể hòa nhập. Nhưng vì cậu ta nên phải đưa lịch trình này lên trước thời hạn.”
Khuất Ý Hành tỏ vẻ không vui: “Thật là tiếc.”
“Mất rồi mới lĩnh hội được.” Diêu Trạm cầm tay Khuất Ý Hành: “Em xem hôm nay anh vui biết bao nhiêu, anh còn trực tiếp hôn em ở đơn vị nữa. Nếu không phải anh đã đổi công tác thì hai ta sẽ còn lén lút ít nhất 3, 4 năm nữa, tiếc thật.”
Khuất Ý Hành biết Diêu Trạm đang an ủi mình bèn kéo tay đối phương lại, hôn khẽ lên mu bàn tay của hắn.
Diêu Trạm hỏi: “Lúc nãy em đã ăn mật ong sao?”
“Không có.” Khuất Ý Hành khó hiểu: “Sao lại hỏi thế? Trên người em có mùi gì ư?”
“Không phải trên người, mà là môi em.” Diêu Trạm nhìn anh cười: “Lúc em hôn anh, vị ngọt truyền từ mu bàn tay đến đáy lòng anh, cứ như được bôi mật ong vậy.”
Khuất Ý Hành bật cười, đúng lúc đang đèn đỏ, Diêu Trạm dừng xe, Khuất Ý Hành bèn nghiêng người rồi hôn một cái lên môi Diêu Trạm.
“Giờ thì sao? Còn ngọt không?” Khuất Ý Hành hỏi.
Diêu Trạm hôn đáp lại anh, sau đó nói: “Ngọt, ngọt đến nỗi bây giờ anh chỉ muốn lột quần em làm một nháy thôi.”
Khi loài vật như đàn ông trở nên kích động, họ cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này để biểu đạt tình cảm, có chút ngớ ngẩn nhưng như thế cũng có chút đáng yêu.