Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 47

Đôi khi phải hiểu kẻ mạnh là kẻ ác, nhẫn tâm thì tùy lúc

Hôm nay là ngày Tiểu An xuất viện, nhỏ bước ra cổng với chiếc kính mát che gần hết khuôn mặt,
Ngẩng mặt lên nhìn từng tia nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai, miệng nỡ một nụ cười khó hiểu. An hít một hơi thật sâu rồi sải chân bước đi.
"Đã đến lúc!"

- mời Bảo An tiểu thư lên xe!
Người quản gia cúi đầu kính cẩn và mở cửa xe cho Tiểu An.
Cô ngồi vào trong ,sau đó nhắn tin cho Tuấn Anh bảo anh không cần đến đón.
cô không về nhà tụi nó mà về thẳng nhà mình.
Chiếc xe men theo con đường lát đầy cỏ xanh vào trong ngôi biệt thự.
Thấy Tiểu An vào tất cả người làm trong nhà đều ngừng việc cúi chào. Không còn bộ dạng trẻ con thường ngày nữa, cô gật đầu nhẹ rồi bước thẳng lên phòng.

Việc đầu tiên là cô ngâm mình trong nước nóng để thư giãn. Tắm xong, tinh thần cũng thoải mái hơn. An khởi động máy tính và chăm chú vào đó đến trưa.

Một bàn ăn thịnh soạn được bày trí sẵn đợi cô. Tiểu An ngồi xuống ăn vài thứ rồi lái xe ra ngoài.

15 phút sau.
Xe Tiểu An dừng lại trước tòa cao óc của tập đoàn nhà họ Lưu.
Từ xe bước vào cho đến khi có mặt tại đại sảnh, hàng trăm nhân viên từ bảo vệ đến tiếp tân, giám đốc các bộ phận đi qua đều trố mắt nhìn.
Chiếc đầm công sở sang trọng ôm sát lấy cơ thể cô hiện rõ đường công quyến rũ, cô có vẻ gầy đi sau khi được nghĩ dưỡng ở bệnh viện. Chưa ai xác định được cô là ai. Dừng lại ở quầy tiếp tân, Bảo An (dùng tên này thấy trưởng thành hơn) tháo mắt kính nhìn cô nhân viên trước mặt, đập vào mắt là vòng 1 "hùng vĩ" với cách ăn mặc "đầu độc trẻ thơ". An lên tiếng hỏi
- gọi thư kí Trần giúp tôi.
- hử? Cô có hẹn trước không?
- không cần thiết!
Bảo An trả lời cộc lốc, người kia có vẻ không hài lòng ngờ vực nhìn cô, xem chừng An còn quá trẻ.
- vậy thì xin lỗi, thư kí đang rất bận chuẩn bị cho buổi họp sắp tới, nếu cô bé muốn gặp nên đặt lịch hẹn.
Hình như mọi ánh mắt đều tập trung về phía Bảo An. Nghe nói vậy cô hắng giọng khẽ liếc người kia rồi ngang nhiên tiến thẳng vào trong. Mọi vài người ngăn lại.
- cô không được tự ý vào trong!_ cô tiếp tân lúc nãy cao giọng, mặt cô dần biến sắc với thái độ của An.
- cô làm mất thời gian của tôi nhiều rồi đó_ An khoanh tay trả lời.
- cô nhóc đúng là không biết điều, tôi không muốn cải nhau với trẻ con. Tốt nhất ra khỏi đây.

- chuyện gì ồn ào vậy?_ Một cô gái khác xuất lên tiếng ai cũng nhường đường cho cô.
- thưa cô, con nhóc này không biết là ai mà vào đây làm loạn.

Nghe nói vậy người kia khoanh tay nghiêng đầu quan sát Bảo An, nhỏ mệt mỏi dựa lưng vào bàn lễ tân chờ đợi.
- cô là ai?_ người kia cất tiếng hỏi.
- tại sao tôi phải trả lời?
- nhân viên mới sao? tôi xin tự giới thiệu tôi là người mẫu Tuyết Hoa, toàn quyền cho sản phẩm mới của công ty lần này, tốt nhất đừng làm phật lòng tôi.
Cô ta hãnh diện giới thiệu bản thân, tưởng rằng Bảo An sẽ sợ đến mức cúi đầu nịnh nọt.
- Tuyết Hoa hay Tuyết Bông gì cũng kệ nói tôi làm gì?
- cô... tôi sẽ nói với Bảo Khang xú lý cô, thật quá quắc mà_ cô ta giậm chân tức tối vì lần đầu tiên xem thường trước đám đông. Một người mẫu nỗi tiếng như cô thật khó lòng chịu được huống chi trong cô ta tràn đầy sự kiêu hãnh.

- cô không được vô lễ với Tuyết Hoa tiểu thư, Cô ấy là người yêu của giám đốc Bảo Khang.

Vài người ở ngoài lên tiếng bênh vực để được lòng cô người yêu xinh đẹp của giám đốc. Tiểu An nhếch mép, xem ra mắt của anh mình cũng không tệ, cô gái này rất đẹp.
- người yêu hả? Các người có nhầm không? tôi mới chính là người yêu của anh ấy. Trong bụng tôi còn mang bé con của Bảo Khang.
- cô nói xàm cái gì vậy hả?_Tuyết Hoa hét lên, như muốn dùng đôi giày cao 1 tấc đang mang mà vồ An. Ai cũng trợn mắt khi nghe cô nói.
- không tin cứ kêu anh ấy ra. Tôi không tin anh ấy dám làm mẹ con tôi buồn.
An tiếp tục thách thức, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
- KÊU BẢO KHANG RA CHO TÔI!_ cô ta hét lên với tần số cực lớn, các cô tiếp tân sợ rúm người lại lắp ba lắp bắp trả lời
- dạ giám đốc đi Mỹ cả tuần nay rồi ạ, cô quên sao.
Thêm một lần quê, Tuyết Hoa tức nổ đom đóm mắt, liếc Bảo An như kẻ thù truyền kiếp.
Mọi người xung quanh được dịp bàn tán xì xào.
- cô là người nổi tiếng thì đừng nhận vơ như thế, mắc công lại bị nói là bám đàn ông.

An cười chế giễu nói tiếp.
- dạ tiểu thư, tôi xin lỗi đón tiếp chậm trễ, xin tiểu thư trách phạt

Thư kí Trần bước ra thấy đông đúc thì ngạc nhiên, nhanh chóng bước lại kính cẩn nói.

- không sao! chúng ta đi thôi!
thấy thái độ của thư kí ai cũng bắt đầu tin lời An và dè dặt nhìn Tuyết Hoa đang đứng như pho tượng.

Bảo An Quay lưng bước đi thì dừng bước ngoảnh lại nói.
- đuổi việc những người này, thay người mẫu khác cho công ty và quy định lại trang phục.

An chỉ tay về đám nhân viên kia nói, họ giật nảy người. Mặt thư kí thì như chưa tiếp thu được.
- nhưng đây là.... giám đốc...
Ông e dè chỉ vào Tuyết Hoa. An nhíu mài nhìn sang tỏ vẻ không hài lòng, thư kí cuối mặt gật đầu. Đã chảnh thì phải chảnh cho tới. Với lại những người này cũng chả tốt đẹp gì mà giữ lại công ty.
Bảo An lướt mắt mọt vòng quanh đại sảnh, ai cũng né tránh ánh nhìn sợ nhận hậu quả. An cười rồi đi tiếp.
cô đang nghĩ vài bửa buồn buồn lại đến đây lọc nhân viên cũng. khá vui.
_________________

* Cuộc họp hội đồng quản trị

Nội dung chính của cuộc họp là kí kết các họp đồng quan trọng, đề xuất phương hướng và chọn đối tác. Buổi họp có sự tham gia của đại diện các công ty lớn.

Tại kháng phòng.

Mọi người đã có mặt đầy đủ và chuẩn bị bắt đầu.
Sau màn giới thiệu, báo cáo thì đến nội dung chính.
- chúng tôi đại diện cho công ty Lục gia và Triệu gia để kí kết hợp đồng.
- rất vui được hợp tác, giám đốc chúng tôi hiện không có mặt, các bộ phận lãnh đạo sẽ tiếp nhận việc này.
- đây là bản kế hoạch đã được hai bên chúng tôi đồng vạch ra. Tôi nghĩ kế hoạch lần này rất có llợi cho hai bên. Hơn nữa uy tín của bên tôi sẽ không làm quý công ty thất vọng.
- xem chừng hợp đồng lần này rất quan trọng đối với các ngài, được biết cổ phiếu của công ty đang xuống nghiêm trọng. Tập đoàn Lưu gia chúng tôi liệu có tin tưởng được.

- Xin ông yên tâm. Lần này chúng tôi rất đầu tư, sẽ thành công và mong hợp tác lâu dài với các ngài
- vậy được!

Cánh cửa bật mở Bảo An bước vào theo sau là thư kí Trần. Cô đứng vị trí cao nhất nhìn hết thảy một lượt rồi lên tiếng.
- tôi không nhận hợp đồng này.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 18:13:11

Sau khi dứt câu, tất cả đều rộ lên các câu hỏi "tại sao, ai vậy, cô ta là ai, chúng ta bàn trước rồi mà "
- xin giới thiệu với mọi người đây là nhị tiểu thư họ Lưu, Lưu Bảo An.
- à....
- chào nhị tiểu thư_ Các giám đốc bộ phận đồng loạt loạt cất tiếng còn khách mời còn lại vẫn chưa hiểu gì cả.
- tôi được sự ủy quyền của chủ tịch và Tổng giám đốc đến đây chỉ trì buổi họp, mọi người có ý kiến gì không?
- .............
- vậy được! Tôi không chấp nhận kí hợp đồng lần này và hủy mọi hợp đồng khác có liên quan đến Lục gia và Triệu gia.

- tại sao? cô không nể mặt nhà họ Triệu chúng tôi như vậy sao?

- giám đốc Lâm tôi làm sao không nể mặt nhà họ Triệu, tôi chỉ không nể mặt ông, chẳng phải công ti ông chỉ là công ty nhỏ được trợ cấp vốn từ Triệu gia chứ giữa hai bên không hề liên quan. Đó là của riêng ông đây.
An nói dõng dạc đối mặt thẳng thừng với ông Triệu Lâm cũng là cha Tú Quỳnh.

- cô... cho chúng tôi lí do.

- tổng giám đốc Lục Khiêm, chúng tôi có quyền không hợp tác với ông. Hỉẹn công ty ông đang trên bờ vực phá sản vì vướng vào vụ phạm pháp gì đó, Lưu gia tôi không muốn liên quan đến những người có tai tiếng.
- cô không có quyền hủy ngang vậy thì phải bồi thường cho chúng tôi_ ông ta chống chế.
- Tiểu thư kế hoạch đầu tư lần này chúng ta sẽ có lợi rất nhiều_ Giám độc bộ phận tài chính đánh liều lên tiếng. An liếc mắt sang anh ta, nhìn bảng tên rồi nói.
- sau cuộc họp anh vui lòng để đơn từ chức, tôi không muốn nói là bị sa thải, tôi đã điều tra được bộ phận bên anh có ý tiếp tay với họ trục lợi cá nhân. OK?

Bảo An nói xong không để ý gì đến hắn mà nhìn sang bên này tiếp tục.

- xin lỗi chúng ta chỉ trên giai đoạn bàn bạc chứ chưa kí kết gì cả. Ông lợi dụng chúng tôi để thực hiện âm mưu trục lợi đừng tưởng chúng tôi khuông biết. Công ty hai người hiện đang được cục cảnh sát kinh tế điều tra và tố cáo vì có đường dây phạm pháp. Tôi có thể kiện các người.

- con ranh, khi tao ở thương trường thì mày còn chưa sinh ra đâu mà láo toét.
Lục Khiêm đập bàn phừng phừng lửa giận.

- chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ông đang cầu cạnh đứa trẻ này. Cộng thêm việc con gái ông Lục Thiên Mẫn cũng đang bị khởi tố về tội gây tai nạn cho người khác và tôi chính là nạn nhân. Tôi nghĩ gia đình ông liên quan quá nhiều đến phạm pháp nên không đủ lòng tin.

Bảo An vẫn giữ phong độ. Trừng mắt lại. Cô nói tiếp

- và tôi tuyên bố với tất cả các công ty còn lại ai có dính dáng với hai công ty này tôi sẽ cắt mọi hợp đồng với người đó và những ai muốn hợp tác với Lưu gia thì không nên giúp đỡ họ. các Cổ đông công ty của hai người đã bán lại cổ phần cho chúng tôi. Chưa đầy một tiếng sau Lục gia và tập đoàn của ông Triệu Lâm dây sẽ bốc hơi mãi mãi.

Đúng như lời nói, một tiếng sau tin tức tràn lan ở các kênh truyền hình, báo mạng. Cả chỗ ở cũng không còn. Tại hai khu biệt thự đồ đạc quần áo được quăng ra ngoài không thương tiếc và tiếng chửi bới vang vọng.

Tối đến Bảo An nằm trên sô pha xem ti vi quay cảnh họ bị đuổi khỏi nhà, công ty bị nêm phong, hàng trăm nhân viên kéo đến biểu tình đòi tiền lương, đuổi đánh hai nhà họ. Lục Khiêm và Triệu Lâm Lâm bị bắt giữ vì tội buôn bán, tham ô trái phép. Giờ này chắc Tú Quỳnh và Thiên Mẫn đang lang thang ở đầu đường xó chợ nào đó.
Các nhân viên của công ty họ tuyên bố gặp người nhà của hai ông ở đâu thì đánh ở đó, suốt từ chiều Mẫn và Quỳnh phải trốn chui trốn trốn nhuỗi vì sợ gặp người khác nhưng vẫn không trốn được bụng thì kêu in ỏi vì đói khát.

Hạnh San và Tuyết Đan xem xong tin tức thì nhìn nhau và nghĩ đến một người.

Mấy ngày sau.

Anh Kiệt và Hàn Phong đang trên đường từ bệnh viện về nhà. Đi ngang qua khu chợ cũ, họ thấy phía trước tụ tập đông người, Anh Kiệt không sao lái xe qua được, bóp kèn nhưng họ vẫn không né sang, anh bước xuống đến gần xin nhường đường, có vẻ mọi người đang giận dữ lắm, tiếng lo ó vang vọng.

- đánh nó đi, con ăn mày này dám ăn cắp đồ của tao.
- khốn khiếp, tại sao mày lục thùng rác nhà tao ra.
- ha ha người nó toàn mùi hôi chắc ở dưới ống cống, cha mẹ mày không dạy mày sao mà đến quầy hàng bà giật đồ hả.

- đánh đi! đánh chết nó đi! nó làm ô nhiễm cả chợ mình, nhìn nó là muốn nôn.

Anh Kiệt đứng ngoài nhìn vào, Tú Quỳnh không thể nào tàn tạ hơn nữa, ôm khư khư trong tay ổ bánh mì bị ăn dở, đã dính đất cát sợ người ta lấy mất. Mọi người xung quanh mỗi người mọt tay nhào vô đánh đập cô.
Anh Kiệt chen vào, tất cả ngừng tay nhìn anh. Tú Quỳnh thấy Anh Kiệt thì xấu hổ vô cùng không dám nhìn anh. Kiệt lạnh lùng nhìn cô rồi móc ra một sắp tiền quăng xuống đất sau đó một mạch bước đi.
Tú Quỳnh run run cầm lên nhìn theo bóng anh, còn nỗi đau nào đau hơn khi gặp lại anh trong bộ dạng này, anh vừa bố thí cho cô sao? ha ha Tú Quỳnh cười trong u uẩn và tuyệt vọng nước mắt rơi xuống. Như thế này cô chết còn hơn là chịu nhục nhã.

Kiệt trở lại xe, Phong hỏi
- chuyện gì vậy?
- không có gì!
Anh Kiệt khẽ nhìn về phía đó lần cuối rồi lái xe đi. Dù thế nào anh cũng không thể tha thứ cho Tú Quỳnh, nỗi đau tinh thần của Hạnh San quá lớn, lớn hơn cả những gì cô ta đang chịu.

* Tại một nơi khác

Ở một khu nhà trọ tồi tàn giống như một khu ổ chuột. Những người ăn mặc sexy đi qua đi lại như nấm. Chốc chốc vài ông say rượu lại bước vào cặp kè một cô.
Tiếng lè nhè của kẻ say rượu, tiếng la hét, nhậu nhẹ in ỏi.

Chát....
- con điếm này, mày lấy tiền của bà mà không chịu tiếp khách à, mày ăn gan hùm rồi

Người phụ nữ to con đầu tóc vàng chóe, mặt mài hung dữ đang nắm tóc Thiên Mẫn quát tháo.
- tôi xin bà mà tha cho tôi đi, tôi không muốn.
Bốp... Rầm...
- đã vào đây còn tỏ vẻ thanh cao, mày khôn hồn thì lo chiều lòng khách nếu không tao bỏ đói mày, giam mày chung lũ chó kia đó

Bà ta tiếp tục hành hung Thiên Mẫn, cái mỏ nhọn đỏ lồm liên tục phun "mưa". Thiên Mẫn khóc lóc níu tay bà ta van xin. Bà thẳng thừng đạp cô ngã lăn quay.

- ngoan ngoãn ở đây, một chút khách vào. Mày liệu mà phục vụ.

Bà ta nói rồi bỏ đi. Còn một mình cô ở lại, Mẫn khóc nức nở, bụng đói cồn cào vì bị bỏ đói và bỏ khát. Cô sợ sệt nép mình vào sát tượng. Lát sau có tiếng mở cửa, Thiên Mẫn run cầm cập. Một người đàn ông bước vào, tên đó đã say mềm xiêu vẹo tiến lại cô.

- cô em đến đây!
- không ông đừng qua đây.
Cô vùng chạy đi nhưng không thể vì không gian quá chật hẹp. Ông ta như con hổ đói đang thèm khát con mồi. Gã nhào đến đưa hàm râu của mình hôn cô.

Thiên Mẫn vùng vẫy nhưng không sau thoát được cơ thể ngàn cân của gã. Ha ha tiếng cười man rợ vang lên khắp phòng.

Và hết gã này đến gã khác... Thiên Mẫn nghĩ rằng thà cha cô không nhận tội giúp cô, cứ để cô ở trong tù còn hơn là sống cuộc sống như thế này.

______________________

Hôm nay Anh Kiệt không đến thăm Tiểu San làm cô thấy lạ. San cố gượng bước xuống giường bằng đôi chân của mình nhưng không thể, nó hoàn toàn không chút sức lực và cảm giác.
Tiểu San ngã nhào xuống nền, tự đánh vào chân mình và nghĩ mình thật vô dụng. Tiểu San ngồi bệt xuống mà khóc trong tuyệt vọng.

- Tiểu San!_ Tiếng một người con trai cất lên làm cô giật mình. Giọng nói này...
- Thiên... Bảo...
San ngạc nhiên, đôi mắt còn ngấn nước.

* Khu nhà hoang nọ.
lớp bụi dày cộm bám xung quanh, mùi ẩm móc bốc lên khó chịu.

Một đám người có vẻ là dân đầu gấu hùng hổ tiến vào.

- chúng mày là ai? bắt tao làm gì?
Tên Jack bị trói lại, mồm quát oai oái như bị lấy tiết. Hắn trừng đôi mắt nhìn đám người vừa bước vào.
- hỏi ngu!_ Anh Kiệt bước vào nhìn hắn khinh bỉ. Thấy anh hắn như nổi cơn dại cố hất người tới miệng chửi bới.
- là mày! thằng chó mày muốn gì?
- gia đình đã phá sản cả tuần nay rồi sao Jack thiếu gia, coi bộ mày không biết chết là gì mà đụng vào con gái Triệu gia và là người của tao_ Anh Kiệt bước đến dùng chân dí vào mặt hắn đè xuống đất.
- Họ Triệu khốn khiếp dám phá công ty nhà tao hại tao không còn chỗ nương thân, tao hận chúng mày. Tao sẽ trả thù.
- mày nghĩ mày có cơ hội để trả thù sao? Triệu gia đã nương tay với mày rồi.

Anh Kiệt nói xong thì một người đem lò than cùng cây sắt bản to đến
- Thiếu gia, đồ cậu cần.
Jack ngước nhìn lò than rực đỏ, cây sắt đã nung nóng đỏ thì nghi ngại
- mày... định làm gì...?
- lại hỏi ngu, mày nghĩ xem tao sẽ làm gì?
Anh Kiệt cầm cây sắt lên dí sát người hắn, đôi mắt hắn ta bắt đầu lay Động, người thụt lùi về sau. Hơi nóng phả vào mặt, khoảng cách khá gần làm hơi thở hắn gấp gáp.
- đừng... mày muốn tao làm gì mới tha cho tao
- Lúc Hạnh San cầu xin mày thì tên cầm thú mày có tha không?
Mắt Anh Kiệt sáng lên, hằn sâu nổi tức giận. Anh bắt đầu ịnh lên mặt hắn.
- AAAAAA
Tiếng la thảm thiết cất lên cùng tiếng xèo xèo của lữa cháy. Anh Kiệt giao lại cho thuộc hạ tiếp tục và đứng một bên thưởng thức.
Sau màn 1 hắn dường như không còn sức để la nữa, toàn thân là các vết bỏng cháy cả da thịt.
Hắn nhìn Anh Kiệt căm phẫn.
- đáng lẽ ra tao nên đúc cây sắt nhìn bông hoa cho phong phú. Nóng lắm hả tao cho mày tắm nha.

Anh Kiệt hất mặt, hai người tiếng lại cầm hai thùng nước muối tạt thẳng vào người hắn. Không đủ sức để la, gương mặt hắn lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng. Nước muối thấm vào những vết bỏng lở loét nhìn thôi cũng đủ rùng mình.
- mày dùng bàn tay này để chạm vào Hạnh San của tao phải không? Đập nát nó ra cho ta, không được chặt để hắn biết mùi vị mới.

Anh Kiệt bước lại ngồi xuống chiếc ghế gần đó đọc báo chờ thuộc hạ giả quyết. Tên Jack gào thét trong vô vọng, hắn cảm nhận nổi đau còn hơn cái chết.

Sau màn 3, Anh Kiệt nhếch mép tiến lại.
- mày biết cái gía phải trả khi đụng đến người con gái của tao chưa.
Tên Jack ngước mặt lên thì thào trong yếu ớt
- Anh... Kiệt... thiếu gia... tôi biết sai rồi, xin anh nương tay... tôi không dám nữa.
- còn nói chuyện được sao? Tao nghe giọng mày là phát tởm rồi nên...

Câu nói bỏ lửng của anh làm hắn sợ hãi, hắn đưa đôi mắt dim lim như muốn cầu xin.
- cắt lưỡi...

Đến giờ thì hắn sống không bằng chết, la cũng không được, không còn sức để lết đi. Hắn quả thực muốn chết lúc này cho xong nhưng Anh Kiệt không muốn hắn chết.
- yên tâm sắp xong rồi, màn cuối nha.
Anh Kiệt nói xong thì từ cửa Kỳ xuất hiện, anh bước lại gần thẳng chân đạp tên Jack một cái.
- xem ra cậu làm không tệ.
- anh quá khen.
- mày thích

Bình Luận (0)
Comment